Chương 386: Giải mộng lão tài xế
Tiếu Đại Vĩ nói: "Không, ta muốn để bao giờ vào trại giam mới nói."
Tiểu Đào hỏi: "Ở đây không nói được ư?"
Tiếu Đại Vĩ chỉ 8 chữ lớn trên tường phía sau tôi: Thành khẩn được khoan hồng, ngoan cố sẽ nghiêm trị. Hắn nói: "Tám chữ này chỉ để lòe người, với tình hình của ta còn khoan hồng làm sao? Đơn giản chính là bắn chết, ta muốn giữ lại vào trại giam, từ từ khai, như vậy còn được giám ngục chiếu cố."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Ngươi cũng biết nhiều đấy."
Tiếu Đại Vĩ dương dương đắc ý: "Lại còn không? Ta đã tiếp xúc với biết bao bằng hữu cùng phạm tội, nếu như có phân trình độ học vấn của tội phạm, ta phải cỡ tiến sĩ."
Hoàng Tiểu Đào gõ nhẹ vào bàn ba cái, đây là ám hiệu thu binh, tôi nói với Tiếu Đại Vĩ: "Đói rồi chứ? Ta đi lấy chút gì đó cho ngươi ăn."
Tiếu Đại Vĩ gật đầu: "Được, mang thêm bao thuốc lá."
Hai chúng tôi tạm rời khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Đào nói: "Tên này nhất định còn giấu nhiều điều, một là những vụ hắn gây ra, hai là những vụ hắn biết, tôi muốn hỏi ra thêm những tên khác, còn của bản thân hắn sớm muộn hắn cũng sẽ khai."
Tôi lắc đầu: "Tính chất hai việc này không giống nhau, bạn bè hắn quen biết trên đường rất rộng, lập công cũng là cảnh sát tỉnh khác, còn nếu hắn khai nhận chính những vụ của bản thân, công lao là của cô hết."
Tiểu Đào cười: "Có anh ở đây tôi còn sợ thiếu cơ hội lập công ư? Tôi còn đang cảm thấy mình thăng chức quá nhanh ấy, để tôi đi chuẩn bị ít đồ cạy miệng Tiếu Đại Vĩ."
Tôi nói: "Tôi đi mua đồ ăn cho hắn."
Nửa tiếng sau chúng tôi quay lại, tôi mua cho Tiếu Đại Vĩ hộp cơm thịt trâu, một bao hồng tháp sơn, một chai nước lọc, hắn cười nói: "Tiểu tử thật biết điều, đêm đó đã đắc tội rồi."
Chúng tôi ngồi xuống, Tiếu Đại Vĩ ăn ngấu nghiến, hiếu kỳ hỏi: "Hai ngươi không ăn?"
Tiểu Đào nói: "Thẩm vấn xong chúng ta mới ăn."
Tiếu Đại Vĩ gật đầu: "Các ngươi cũng thật vất vả!" Sau đó lại cúi đầu lùa cơm.
Chờ hắn ăn đủ, Tiểu Đào lấy ra hai bản giấy in, có ảnh chụp hai nhà tù, nàng cầm tấm bên trái lên nói: "Đây là nhà tù Tiêu Sơn, lâu đời nhất tỉnh Nam Giang, vô cùng cẩn mật, tù nhân đều là tội phạm nguy hiểm, thường xuyên gây rối hoặc đánh chết người. Nghe nói phạm nhân trong đó gay rất nhiều, mỗi ngày phải lao động 12 tiếng, ăn uống cũng kém cỏi nhất."
Tiếu Đại Vĩ nhướn mày, Tiểu Đào cầm tấm giấy còn lại lên: "Còn đây là nhà tù Đồng Sơn mới được xây dựng, là một khu nhà tù thí điểm kiểu mới, toàn bộ quản lý bằng tự động hóa, hai người giam một phòng, thậm chí có người một mình một phòng, đồ ăn tương đối tốt, đầu bếp đều được thuê từ các quán cơm bên ngoài, hàng ngày được ăn thịt, còn có cả trái cây. Trong nhà tù có sân bóng rổ, phòng thể dục, thư viện..những phạm nhân có biểu hiện tốt còn được tham gia sát hạch kỹ năng nghề, và thậm chí còn được cho phép người thân gửi ly máy bay vào."
Tiểu Đào đẩy hai tờ giấy ra trước mặt hắn, nói: "Suy nghĩ một chút đi, dù sao ngươi cũng phải ngồi tù một thời gian, sống có thoải mái hay không đều phụ thuộc vào thái độ của ngươi."
Tiếu Đại Vĩ nuốt nước bọt một cái: "Ta khai, ta cái gì cũng khai hết!"
Tiểu Đào đạt được mục đích, khẽ cười: "Trước tiên chúng ta muốn nghe chuyện về những người bạn của ngươi."
Cả một buổi chiều hôm đó, Tiếu Đại Vĩ nói liên mồm, khai ra tất cả những tội phạm mà hắn biết, bán đứng bạn bè không chút do dự, thông qua hắn chúng tôi nắm giữ được ít nhất năm sáu vụ đại án ở các tỉnh.
Tới tối thẩm vấn xong, tôi với Tiểu Đào đã mệt rũ người, nhưng tâm lý lại rất thoải mái, Tiểu Đào lập tức gọi điện cho những tỉnh kia, bảo họ căn cứ vào những manh mối thu được để điều tra.
Một tháng sau, có mười mấy vụ án lớn trong các tỉnh được phá, Tiểu Đào nhận được cả đống công văn cảm ơn từ các thị cục.
Sau khi Tiếu Đại Vĩ được chuyển qua bên tư pháp, chúng tôi vẫn còn một vấn đề phải giải quyết, đó là oan hồn xe bus, Tiểu Đào gọi tất cả mọi người tới, xin ý kiến, suy nghĩ cách thức.
Thảo luận một hồi tôi đưa một ý tưởng, đó là có thể làm một chiếc xe bus giả, mô phỏng một chút để cho Tô Quân Đình ngồi trên đó được thỏa nguyện, cũng không cần phải mỗi tối ra đường dọa người.
Nói thì dễ, thực hiện mới khó, Lão Yêu nói: "Sao phải tốn công tốn sức, giờ đã là thế kỷ 21 rồi, các người không biết đến kỹ thuật VR sao?"
Lão Yêu nói có thể quay lại toàn bộ quãng đường xe bus di chuyển, rồi lập trình một phần mềm tương tác, mua mô hình điều khiển xe bus, để Tô Quân Đình ngồi trên đó, đeo kính VR là xong.
Để thực tế hơn, có thể lắp bộ chấn động giả, khi lái sẽ có cảm giác lắc lư.
Hoàng Tiểu Đào la lên: "Chủ ý rất hay! Lão Yêu, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, cứ viết phần mềm đi, ta xin kinh phí nghiên cứu cho."
Lão Yêu vui lắm, rung đùi đắc ý nói: "Một mình làm không xuể, ta yêu cầu một người trợ giúp."
Hắn nhìn quanh một vòng, các nam cảnh sát ai cũng hoang mang, cuối cùng tầm mắt hắn rơi vào tôi: "Ta không muốn ai khác ngoài Tống Dương, nếu không thì chịu thôi."
Tôi ra sức nháy mắt với Tiểu Đào đừng đáp ứng, nhưng nàng lại vờ như không biết, nói: "Tống Dương, vì trị an của Nam Giang, anh chịu khó một chút thôi."
Tôi đau khổ, cúi đầu nửa ngày không ngẩng lên được, bên cạnh là hàng loạt tiếng thở phào.
Bởi chuyện này tương đối thú vị nên Vương Đại Lý cũng xung phong tham gia, tiện dẫn theo luôn cả Lạc Ưu Ưu. Hai người này gần đây cứ như cặp song sinh, đi đâu cũng có nhau, có hai người họ ở đây giảm bớt được rất nhiều sự quấy rối của Lão Yêu đối với tôi.
Loay hoay nửa tháng mới xong, chúng tôi về nhà Tô Quân Đình lắp đặt, nói cách sử dụng cho cha ông ta. Món đồ này nhìn cũng buồn cười, cứ như đồ chơi ở siêu thị cho trẻ em, ban đầu Tô Quân Đình sống chết cũng không chịu lên, cha ông ta phải năn nỉ mãi mới chịu.
Thử qua một lần, Tô Quân Đình liền si mê, không buông tay, từ đó về sau, Nam Giang không còn ai trông thấy oan hồn xe bus nữa.
Vương Đại Lý đề nghị chúng tôi viết chuyện này thành một cuốn truyện, tựa đề là 'Vạch trần tin đồn nhảm oan hồn xe bus."
Tôi xua tay: "Muốn viết tự ngươi đi mà viết, hai ngày nay ta quá mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi."
Vương Đại Lý trách: "Ngươi đúng là không có đầu óc kinh doanh, nếu chịu đầu tư chất xám đã sớm trở thành hot net."
Tôi bật cười: "Không thấy một hot net vừa chết trước mắt chúng ta à, giờ ta chẳng có chút ý tưởng nào về cái này, muốn làm tự ngươi làm đi."
Hai ngày nghỉ ngơi trông cửa hàng, Băng Tâm tới tìm, cứ nằng nặc đòi tôi dẫn đi mua quần áo. Tôi đã quên chuyện đánh cược này, hơn nữa kết quả ai thắng cũng chẳng rõ ràng, mặc dù oan hồn xe bus có xuất hiện nhưng tôi đã chứng minh nó là giả, cho nên nó thực chất không tồn tại.
Hai chúng tôi tranh cãi không ai chịu ai, Lạc Ưu Ưu đứng ở quầy giật giây nói: "Giằng co, cứ dứt khoát hôn một cái là xong."
Tôi nói: "Nói bậy nói bạ, hai ta chỉ là..."
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên má tôi có cảm giác mềm mại, ươn ướt, quay đầu lại thì Băng Tâm cười khanh khách nhìn tôi: "Lần này cho huynh được lợi, muội đi trước!"
Nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hai má tôi nóng ran, tâm lý không sao bình tĩnh lại được.