Chương 390: Full House
Hai thi thể được đưa lên xe, cảnh sát ra ngoài điều tra gọi điện về nói đã tìm được hiện trường đầu tiên, tôi và Tiểu Đào lập tức lái xe tới nơi.
Hiện trường đầu tiên cách nơi vứt xác khoảng 2 km, trên đất có một vũng máu, vài cái răng, mấy vệt bánh xe, trong đó có một vết phanh rõ ràng. Điều này cho thấy mặc dù đường này thưa thớt, nhưng vẫn có xe đi qua, sau khi vụ án xảy ra thì xe đi qua đã chèn lên dấu vết.
Hoàng Tiểu Đào bảo người chụp lại tất cả những vết bánh xe để làm chứng, mang về sàng lọc lại, ngoài ra liên lạc với bộ phận giao thông, lập tức kiểm tra camera theo dõi trên đoạn đường này.
Tôi ngồi xổm dưới lòng đường suy nghĩ chốc lát: "Chắc chắn camera theo dõi không ghi lại được."
"Câu này phải hiểu thế nào?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi mở điện thoại di động ra, máy tôi có một app gọi là chó cảnh sát, do các tài xế chuyên dùng, có thể xem camera giao thông trên các con đường, tôi cài để phục vụ việc phá án. Tôi nói: "Con đường này tương đối vắng vẻ, chỉ có camera ở hai ngã tư, hung thủ đã tránh xa những địa điểm này, đi xuyên qua từ còn đường nhỏ bên cạnh."
Chỉ vết phanh có lẫn bùn cát và vài cọng cỏ, tôi nói: "Đây chính là bánh xe của chúng, lúc va chạm đã bị kéo lê theo quán tính."
Tôi vẫn quan sát xung quanh, suy tư một hồi rồi nói tiếp: "Ngoài ra, hung thủ có hai chiếc xe."
"Anh nhìn ra từ đâu?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi đáp: "Không phải là nhìn ra mà là suy đoán, bao gồm cả nạn nhân nữ thì có 5 người, ban nãy tôi khám nghiệm thì thời điểm bị hãm hiếp là hai tiếng trước, nói cách khác là lúc đó đang ở trên đường. Năm người trong một chiếc xe nhỏ, lại còn phải luân phiên hãm hiếp thì quá chật chội, tôi nghĩ khả năng có hai chiếc xe là khá cao. Hai chiếc hẳn là một trước một sau nạn nhân nam, ép anh ta chạy thục mạng, cuối cùng không chịu nổi bị tông chết."
Tiểu Đào gật đầu: "Có lý!"
Tôi đi dọc theo vết phanh, đi tới bên lề đường, phát hiện cỏ nơi đó có dấu hiệu bị chèn, cho thấy lúc đó chiếc xe dừng lại ở đây, hẳn là xuống xe để xử lý thi thể. Trên đất có dấu chân trùng khớp với dâu chân ở nơi vứt xác.
Nhắm mắt lại, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, bốn tên trẻ tuổi, rất có thể đang phê thuốc, điên cuồng hành hạ, đùa bỡn hai nạn nhân, rồi vội vàng vứt thi thể ở đó, bỏ trốn.
Đây là phạm tội với tính chất ngẫu nhiên, không có động cơ rõ ràng cùng mục đích gây án, nạn nhân hẳn là không quen biết gì chúng, thành thật mà nói khả năng này là án khó điều tra nhất.
Hoàng Tiểu Đào đề nghị lập tức về cục, điều tra cả đêm, tôi lắc đầu: "Giờ muộn quá rồi, làm thêm giờ không có ý nghĩa quá lớn. Tối nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai lại tiếp tục."
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Nhưng giờ trong đầu tôi không thể xua đi bộ dạng của cô gái bị hành hạ, hận không được lập tức bắt chúng."
Tôi vỗ nhẹ vai nàng: "Trong lòng tôi cũng phẫn uất như cô thôi."
Tiểu Đào nói: "Giờ tâm trạng tôi rất xấu, tối nay tới chăm sóc tôi ngủ đi."
"Được!" Tôi gật đầu.
Hoàng Tiểu Đào sắp xếp cho mọi người thu đội, tôi về nhà nàng. Lúc Tiểu Đào cởi áo khoác, tôi phát hiện bao súng treo ngang hông nàng vẫn có súng bên trong, lập tức nghiêm nghị nói: "Chẳng phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao?"
Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ trán: "Quên mất, đây là lần cuối, từ mai nhất định không mang về nhà nữa."
Hoàng Tiểu Đào đi tắm, nhà nàng tôi đã quá quen thuộc, tự mở TV lên xem. Tiểu Đào tắm xong đi ra, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, ngực lại bị nhô lên rất cao.
Nàng chẳng nói chẳng rằng ngồi phịch xuống sofa, sau đó ngả đầu vào ngực tôi, bộ ngực mềm mại đè chặt vào vai, trên cơ thể nàng vẫn còn tỏa ra hơi nước và hơi ấm, một mùi hương thoang thoảng toát ra từ mái tóc mới gội.
Tim tôi bắt đầu tăng tốc đập, cả hai duy trì tư thế như vậy khoảng 10s, nàng nói: "Tôi làm cảnh sát lâu như vậy, cũng gặp qua rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy một vụ tàn nhẫn đều nghĩ có lẽ nó là kinh khủng nhất rồi. Nhưng lại luôn gặp những vụ tiếp theo kinh khủng hơn, không có nhân tính hơn. Tại sao con người có thể tha hóa tới mức này chứ? Rõ ràng là đồng loại với nhau, tại sao phải nhẫn tâm tàn sát?"
Xem ra tối nay nàng thật sự bị vụ án ảnh hưởng, vấn đề của nàng tôi không trả lời được, chỉ có thể an ủi: "Chờ bắt được bốn tên cầm thú kia, tôi dùng mắt trừng trị chúng 10 giây, để cho chúng nếm trải một chút gọi là thống khổ."
Tiểu Đào ngẩng mặt lên cười nói: "Mà đã nói rồi, ánh mắt anh rốt cuộc là xảy ra cái gì, cứ chẳng chịu nói cho tôi."
Tôi đã hứa với Tống Tinh Thần không tiết lộ minh vương chi đồng với người ngoài, chỉ có thể giải thích qua loa: "Có thêm nhiều chức năng thôi, không có gì đặc biệt."
Tiểu Đào sáp mặt lại gần: "Sao tôi không thấy có gì khác trước nhỉ?"
Trong ánh mắt long lanh của nàng mang theo nụ cười, mặt cũng càng ngày càng áp lại gần, chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, hôn một chút, nàng cứ kéo cổ tôi mỏi ơi là mỏi, tôi nói: "Đừng buồn, xem TV đi."
"Em không thích xem cái này." (Từ giờ đổi xưng hô nhé, vì TQ đại từ nhân xưng chỉ có wo với ni thôi nên e đổi luôn cho máu, he he).
Nàng bắt đầu làm nũng, tôi đang xem một chương trình tạp kỹ có tên 'Bộ óc khỏe nhất'
Tôi chuyển kênh, hỏi: "Xem không?"
Tiểu Đào lắc đầu cứ như đứa trẻ, tôi chuyển qua kênh thiếu nhi đang chiếu 'Chú gấu Boonie', nghĩ chắc nàng cũng chẳng thích đâu nhưng vẫn hỏi, thế mà Tiểu Đào trong ngực tôi lại gật gật.
Hai chúng tôi ôm nhau xem hoạt hình, đôi lúc nàng còn cười khúc khích. Tôi với nàng chỉ cách nhau một lớp áo ngủ mỏng tang, mỗi lần nàng cười, ngực rung lên làm cánh tay tôi cảm nhận rõ ràng, hơn nữa tôi lại mặc áo sát nách, không có tay áo.
Gò má tôi đỏ bừng, tới lúc nàng không cười nữa thì lại nguội đi, cứ lặp đi lặp lại như thế, thằng nhỏ của tôi đã có phản ứng.
Liếc nhìn Tiểu Đào đang cười, đột nhiên tôi có một ham muốn đè nàng ra, nhưng nghĩ lại, làm chuyện đó trong lúc nàng đang có tâm trạng không tốt, sẽ bị nghĩ là lợi dụng. Hơn nữa tôi lại thích cái cảm giác như bây giờ hơn.
Xem xong hai tập phim hoạt hình, Tiểu Đào không thấy động đậy nữa, nàng đã ngủ thiếp trong lòng tôi, phát ra tiếng thở đều đều. Tôi nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, dùng cách bế công chúa, bế nàng vào phòng ngủ.
Quay lại phòng khách, ghế sofa vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể Tiểu Đào, TV thì vẫn đang phát phim chú gấu Boonie, tôi ngồi xem nốt một tập, thấy cũng hay hay.
Xem xong, tôi đi tắm, bất ngờ phát hiện trên giá để băng vệ sinh có một hộp quần xì đàn ông mới, Tiểu Đào còn dán tờ giấy: "Mua ở siêu thị, không biết có vừa không, mỗi lần anh tắm xong đỡ phải ở truồng."
Tờ giấy nhàu nhĩ, là do bị ngấm hơi nước rồi lại phơi khô tạo thành, cho thấy Tiểu Đào đã chuẩn bị nó từ lâu, trong lòng tôi không khỏi bồi hồi.
Hóa ra là chưa có gì, lão tác giả vớ vẩn thật, cứ tưởng Tống Liệt Dương mất tờ rinh rồi chứ, haizzzzz