Chương 394: Mổ bụng nghiệm phân
Băng Tâm mổ bụng con chó ra, rạch dạ dày, những thứ bên trong đều lộ ra.
Nàng cau mày nói: "Đây là thứ gì?"
Tôi đáp: "Phân và nước tiểu của người; thức ăn cho chó, còn có một miếng thịt tươi."
Phân và nước tiểu sau khi bị tiêu hóa thì thải ra lượng khí amin lớn, chua tơi mức mắt tôi cay xè không thể chịu được. Cũng may là đã ngậm trước ích uế đan nên chúng tôi không tới mức ngất xỉu. Việc ghê tởm thì tùy mỗi người, nếu trong lòng không cảm thấy có gì về sinh lý thì cũng sẽ không quá ghê tởm. Tâm lý Băng Tâm giống tôi, tương đối vững, chẳng qua là thấy hôi thối mà thôi, còn Tiểu Đào thì có vẻ không chịu nổi, bịt mũi lùi ra mấy bước, tôi xua tay: "Em đi làm việc khác trước đi, không cần để mắt tới chỗ này."
Tiểu Đào dặn dò: "Các anh làm xong nhớ dọn thật sạch nhé."
Tôi nói: "Được, chúng ta cùng nghiệm phân nào."
Băng Tâm cười: "Đừng nói mấy lời khó nghe như vậy."
Miếng thịt trong dạ dày con chó gần như không bị tiêu hóa, răng chó không có chức năng nhai, chủ yếu là cắt. Thịt bị nuốt chửng cả miếng vào bụng, trên đó có ít bột màu trắng có lẽ là thuốc chuột. Tôi bỏ miếng thịt vào túi vật chứng mang về cho tổ kỹ thuật xử lý.
Sau đó trọng điểm chính là phân và nước tiểu, tôi dùng bông tăm thấm một chút, nói: "Màu hơi thâm, tương đối xốp, không có hạt gì. Có vẻ người này nội hỏa yếu, gan kém do hút thuốc và uống rượu lâu ngày."
Băng Tâm xúc một ít lên, nói theo: "Trong này còn có tôm chưa tiêu hóa, gạo và ớt xanh."
Tôi nói: "Người này bị táo bón, hẳn là thức đêm thời gian dài, dạ dày hoạt động không giờ giấc, thức ăn này hình như là tôm chiên."
Băng Tâm gật đầu: "Tôm khá lớn."
Chúng tôi lấy thêm mấy con chó ra mổ xẻ, toàn bộ quá trình tôi để ý Băng tâm chẳng hề động lòng, có chút ngạc nhiên: "Tư chất tâm lý của muội tốt vậy à? Tập luyện sao?"
Băng Tâm cười: "Chẳng phải Tống Dương ca ca cũng vậy sao?"
Tôi cười: "Động vật chết trong mắt ta chỉ là đồ vật, đồ vật thì có gì ghê tởm đâu."
Băng Tâm nói: "Lớp giải phẫu của muội thường phải thực hành chung với các khóa trên, đám học tỷ thất đức kia thường mang khói hôi, đủ các loại trò đùa ghê tởm đến lớp. Ban đầu muội cũng ghê lắm, ói nhiều, sau đó thì quen dần..."
Tôi hỏi: "Trò đùa ghê tởm kiểu gì?"
Băng Tâm kể ra một loạt, tôi chỉ cười cười, nàng thấy tôi không bị ảnh hưởng liền sử dụng tới pháp bảo: "Tống Dương ca ca, huynh có biết phân chữa được bệnh không?"
Tôi suy nghĩ nói: "Trong cuốn Bản Thảo Cương Mục có viết, phân của vài loài động vật và nước tiểu có thể làm thuốc."
Băng Tâm lắc đầu nói không phải là ý đó, có vài người trong ruột không có men vi sinh nên không thể tiêu hóa thức ăn. Cho nên có một phương pháp chữa bệnh đó là nghiền nát phân của người khỏe mạnh, sau đó cho bệnh nhân uống. Không phải uống bằng đường miệng, mà là dùng ống dẫn cắm từ mũi xuống cổ họng, thông tới tận ruột, sau đó rót mấy kg phân vào, có thể bảo đảm men vi sinh sẽ sống sót, hơn nữa còn âm ấm.
Nói tới đây, Băng Tâm cười ha hả, cười tới chảy nước mắt, tôi xua xua tay: "Đừng nói nữa, nói nữa ta chịu không nổi đâu."
Sau đó chúng tôi phát hiện trên một đống phân có chất lỏng màu đỏ sẫm, Băng Tâm liền sáng mắt lên: "Là máu!" Sau đó lập tức lấy bông tăm thấm lên, bỏ vào túi vật chứng. Cuối cùng chúng tôi cũng có ADN của một trong số những hung thủ.
Công việc này chẳng đòi hỏi kỹ thuật cao siêu gì, chủ yếu là tỉ mỉ. Sau khi đứng dậy, chúng tôi đều mỏi rã rời, Băng Tâm nũng nịu nói: "Tống Dương ca ca, bóp vai giúp muội đi."
Tôi nói: "Lát nữa đã, trước tiên xử lý đống xác chó này, muội không để ý thấy người xung quanh tản hết đi rồi à?"
Xác chó ngao khá nặng, tôi bỏ vào túi, gọi mấy cảnh sát tới kéo ra bên ngoài, cứ đào hố chôn ở nơi nào đó cũng được. Sau đó lấy ra cái lư hương nhỏ, đốt huân hương lượn một vòng để khử mùi thối..
Tôi lấy điện thoại ra lướt lướt, Băng Tâm xoay lưng về phía tôi: "Giúp muội bóp vai đi."
Tôi đáp: "Chờ chút đã, ta đang tìm xem quanh đây có hàng ăn nào không."
Băng Tâm kinh ngạc la lên: "Huynh định gọi đồ ăn ở đây?"
Tôi cười: "Hung thủ có ăn tôm chiên, khả năng là đồ bán bên ngoài, có điều ở cái nơi khỉ ho cò gáy này tiệm nào mà giao hàng chứ?"
Tôi chọn toàn bộ những tiệm có tôm chiên, bấm xác nhận thanh toán, sau đó cất điện thoại đi, la lên: "Xoay ra đây!"
Băng Tâm như con thỏ bật tới cạnh tôi, tôi đưa tay ra xoa bóp vai cho nàng, Băng Tâm nhắm mắt lại rên khe khẽ. Đúng lúc này thì Tiểu Đào đi tới, trông thấy liền ra hiệu cho tôi chớ lên tiếng, bảo tôi tránh ra, còn nàng thay tôi xoa bóp.
Bóp được hai cái, Băng Tâm cảm thấy sai sai liền quay đầu nhìn: "Sao lại đổi người thế?"
Tiểu Đào hừ lạnh: "Có ý kiến gì không? Cô cũng rất biết hưởng thụ đấy, trong lúc làm việc mà lại như vậy!"
Băng Tâm nói: "Bọn muội nghiệm thi xong rồi, còn tìm được ADN của hung thủ."
Lúc này điện thoại tôi rung lên, có mười mấy quán ăn báo vị trí quá heo hút không ship được, hủy đơn. Chỉ có duy nhất một quán chịu nhận đơn, là quán ăn kiểu Pháp, có shipper của chính quán mình.
Tôi nói: "Ngại quá, anh chỉ gọi một suất."
Tiểu Đào thì nhăn mặt: "Anh tự ăn đi, giờ em không thấy đói."
Điện thoại lại rung, là quán ăn gọi tới, nói với tôi vị trí xa quá khó tìm, bảo tôi tới một trạm nghỉ chân gần đó đợi shipper, 20p nữa sẽ tới.
Chúng tôi cùng đi, Tiểu Đào sắp xếp những người khác thu dọn hiện trường, mang vật chứng về xét nghiệm, sau đó ba người lên xe.
Tới trạm dừng chân kia, lát sau thì có một shipper chạy xe điện đến hỏi: "Ai gọi cơm tôm chiên?"
Tôi nói là tôi, Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra nói: "Chúng tôi là cảnh sát, đang điều tra vụ án, muốn hỏi có phải anh đã từng giao cơm tới địa chỉ này không?"
Shipper gật đầu: "Đã từng."
Tôi hỏi: "Có thể tả một chút đặc điểm của người nhận không?"
Shipper nhớ lại, nói người kia bịt mặt rất kín, trời thì tối nên không có nhìn rõ, nhưng qua bàn tay và đôi mắt có thể đoán được tuổi tác khá lớn, chừng 40. Nghe câu này tôi hơi giật mình, điều đó không quá giống so với suy đoán lúc trước của tôi.
Tôi hỏi: "Người ấy gọi mấy suất?"
Shipper lấy điện thoại ra lướt một cái, đưa chúng tôi xem, người kia gọi sáu suất, có cơm chiên, ốc sên, bia, và sáu phần chén đĩa.
Xem ra lấy đồ ăn là một người khác ngoài 4 hung thủ. Shipper càu nhàu nói lúc đó trời đã rất tối, lại phải giao đồ đến nơi khỉ ho cò gáy này, cả đường đi đều lo lắng đề phòng.
Bắt anh ta giao một phần cơm mà chạy xa như vậy, tôi cũng thấy áy náy, lấy ra 100 tệ đưa cho anh ấy: "Anh vất vả rồi, đây là chút phí tình báo."
Shipper vui vẻ nói: "Còn có phí tình báo sao? Cảm ơn, tôi đi trước!"
Anh ta vừa nhảy lên xe điện, Tiểu Đào chợt nhận được một tin nhắn, đưa lên đọc, đột nhiên gọi Shipper lại.