Chương 395: Ông chủ trại chó
Hoàng Tiểu Đào đưa bức ảnh trên điện thoại cho Shipper xem rồi hỏi: "Có nhận ra không?"
Shipper nhìn một hồi, lắc đầu, Tiểu Đào liền dùng ngón tay che mũi miệng và trán người kia, chỉ lộ ra đôi mắt bảo anh ta xem lại. Shipper đột nhiên hai mắt sáng lên: "Đúng rồi, chính là ông ta, người nhận cơm hôm đó."
"Cảm ơn!" Tiểu Đào gật đầu. Shipper liền chạy xe quay về, tôi hỏi Tiểu Đào người trong ảnh là ai, nàng trả lời: "Vương Nguyên Thạch vừa tới sở công thương điều tra, đây chính là chủ nhân trại tró này, tên là Hoàng Húc Thăng."
Tôi nói: "Xem ra Hoàng Húc Thăng có quen biết với hung thủ, hơn nữa còn khá thân, không ngờ manh mối lại tới sớm như vậy."
Tiểu Đào vung tay: "Còn chờ gì nữa, tìm ông ta thôi."
Kết quả là chúng tôi đã vui mừng quá sớm, tới nơi ở của Hoàng Húc Thăng lại tốn công vô ích, ông ta đã sớm bán nhà. Qua bên tiểu khu công nghiệp cùng hội dân phố hỏi thăn thì được biết địa chỉ mới của ông ta, chúng tôi lại chạy tới đó. Đến cửa nhà, phát hiện trên cửa và tường sơn đỏ mấy chữ lớn: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng!"
Tôn Băng Tâm bĩu môi: "Muội thật không hiểu những tên đòi nợ này, chỉ cần viết 'Thiếu nợ thì trả tiền' không đủ ư? Sao còn phải vẽ rắn thêm chân cái câu Giết người thì đền mạng?"
Tôi cười: "Như vậy sẽ tạo sự thu hút thị giác, chỉ có bốn chữ thì đơn giản quá."
Tôi gõ cửa, quả nhiên không có ai trả lời, bèn lấy dụng cụ ra mở khóa. Đẩy cửa nhìn một cái, trong phòng bừa bộn, đệm kê dưới đất, ngoại trừ không gian đủ cho một người nằm, còn lại xung quanh chất đầy rác rưởi sinh hoạt.
Hoàng Tiểu Đào bịt mũi: "Người này thật bừa bộn quá đi."
Trên bàn có laptop, tôi bảo Băng Tâm mở ra xem một chút, còn mình thì đi vào trong bếp, trông thấy trên bếp có một ấm nhôm đầy nước, trên nắp đọng hơi, cho thấy là vừa mới đun nước. Rõ ràng Hoàng Húc Thăng đã vội vã rời đi.
Đi ra phòng khách, Băng Tâm nói: "Laptop của ông ta toàn là phim khiêu dâm, chẳng có manh mối gì, trên QQ cũng toàn là những nội dung phản cảm."
Tôi đi qua kiểm tra một chút, quả thật là chẳng có manh mối gì quan trọng, mà cái này là tài sản công dân, không được tự ý lấy đi.
Tiểu Đào ra ngoài, gõ cửa hàng xóm hỏi thăm về gia đình này. Hàng xóm nói đó là một người đàn ông độc thân, hình như vay nợ rất nhiều, thường có chủ nợ đến đòi, gây ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh.
Chúng tôi đi ra, Tiểu Đào thở dài nói: "Xem ra manh mối lại đứt đoạn."
Tôi quan sát trên bức tường: "Trên này có mấy quảng cáo nhỏ cho vay lãi, gọi điện hỏi chút xem."
Tôi lấy điện thoại ra gọi số quảng cáo, nghe máy là một giọng nữ khá nhẹ nhàng, tôi không tiết lộ thân phận, chỉ nói là kinh tế tương đối eo hẹp, muốn vay tiền, hỏi có thể gặp mặt trực tiếp không. Đối phương liền cho tôi một địa chỉ.
Ba người chúng tôi đi bộ qua, tới một căn có treo tấm biển 'Tín Dụng Chính Hưng', cô gái lễ tân bảo chúng tôi chờ một chút, cô ta sắp xếp cho vào gặp giám đốc.
Giám đốc là một người đàn ông thô kệch, đeo dây chuyền vàng, cổ lộ ra hình xăm, vừa bước vào trông thấy Tiểu Đào thì huýt sáo. Tiểu Đào lườm hắn một cái, gã đàn ông chễm chệ ngồi xuống ghế giám đốc, tay vuốt vuốt điếu xì gà, hỏi: "Tiểu ca, định vay bao nhiêu tiền nhỉ?"
Tôi nói: "Có thể vay tối đa bao nhiêu?"
Gã cười hềnh hệch: "Chỉ cần cậu trả được, thì vay bao nhiêu không thành vấn đề."
Tôi nói: "Vậy vay 100 ngàn trước đi."
Gã gật đầu: "Được, đưa căn cước ta xem nào...ra ngoài dẫn theo hai mỹ nữ, xem ra cậu là làm ăn lớn, ai là bạn gái của cậu thế?"
Lúc này Tiểu Đào lôi thẻ cảnh sát ra ném lên bàn, gã đàn ông cúi đầu nhìn, hét lên một tiếng: "Chạy!", rồi đứng lên định bỏ chạy, đột nhiên lại ngồi về chỗ cũ, gãi đầu nói: "Khiến các vị chê cười rồi, tôi là phản xạ có điều kiện."
Hai năm trước nhà nước đã hợp pháp hóa việc tư nhân cho vay, có vẻ gã này trước đó đã phải chạy cảnh sát nhiều lần.
Gã đàn ông thu hồi bộ mặt nham nhở, cười nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi kinh doanh hợp pháp, tuyệt đối không có vi phạm pháp luật, có thể dùng danh dự bảo đảm."
Tiểu Đào khoanh tay nói: "Chúng tôi đến không phải để điều tra việc kinh doanh của anh, mà muốn hỏi thăm một người, Hoàng Húc Thăng."
Gã không chút suy nghĩ đáp: "Hắn à, đúng là hắn có vay tiền chỗ tôi."
Không ngờ tới lại thuận lợi như vậy, gã đàn ông nói Hoàng Húc Thăng đã vay hắn một số tiền lớn để kinh doanh trại chó, ôm mộng làm ông chủ ngao Tây Tạng ở Nam Giang, kết quả không có đầu ra, liền phá sản.
Lãi suất cao giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Hoàng Húc Thăng bán nhà cũng chỉ trả được một phần, người của công ty thường đến thúc nợ, nhưng ông ta luôn tránh né, cứ như đánh du kích.
Hoàng Húc Thăng là một kẻ độc thân, vợ và con đã sớm bỏ đi đâu mất, người đứng ra bảo lãnh cũng sợ phiền phức mà bỏ trốn. Bọn họ chỉ có thể tới nhà ông ta ném sơn, đổ dầu, mà chẳng biết có phải ông ta trúng số hay không, đột nhiên lại có tiền, nhoắng cái chi ra một khoản lớn để thanh toán nợ.
Gã đàn ông nói: "Xem ra khoản tiền này của hắn là bất minh, nếu sớm biết từ đầu chúng tôi tuyệt đối không nhận."
Tiểu Đào cười lạnh: "Thôi đừng giả mù sa mưa, các anh là người như thế nào tôi còn không rõ ư?"
Chúng tôi cáo từ, ra khỏi cửa tôi nói: "Tiền mà Hoàng Húc Thăng trả nợ hẳn là của bốn tên phú nhị đại cho, có lẽ trại chó đã âm thầm đổi chủ, chỉ là không chính thức sang tên."
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Trại chó đó hoang vu heo hút, gây án quả thật khó bị phát hiện, cố ý mua địa điểm để giết người, đám phú nhị đại này cũng thật biết chơi!"
Hoàng Húc Thăng đột nhiên biến mất, chuyện này có thể thấy hung thủ khả năng đã ý thức được mình bị lộ, bảo ông ta chạy trốn.
Trên tay chúng tôi hiện giờ có một ít manh mối, còn cần thời gian để điều tra, nhưng trên tổng thể mà nói tiến triển của vụ án coi như thuận lợi, chỉ cần có một manh mối đột phá lập tức sẽ bắt được hung thủ.
Hoàng Tiểu Đào và Băng Tâm về thị cục còn tôi về cửa hàng, có gì mới sẽ liên lạc sau.
Trở về, tôi tìm ra một cuốn bách khoa dược họ dày cộm, tìm công thức viên thuốc trong dạ dày nạn nhân nam, mất ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được, thì ra đây không phải là thuốc mà là thực phẩm chức năng có tên Rhodiola Essence.
Người bán loại thực phẩm chức năng này không nhiều, nạn nhân hoặc là mua ở hiệu thuốc, hoặc là mua trên mạng.
Vụ án lần này, do tính chất có thể là giết người ngẫu nhiên, nên danh tính nạn nhân cũng không quan trọng, tôi định một mình điều tra manh mối về viên thuốc này. Tôi tìm kiến trên mạng các gian hàng bán Rhodiola Essence, đọc đánh giá phía dưới, ghi lại những đánh giá từ Nam Giang, sau đó chuyển danh sách này qua QQ cho Lão Yêu, bổ sung thêm bức ảnh nạn nhân, bảo hắn tìm kiếm tin tức.