Chương 401: Tìm hung thủ trong thành phố
Mạng lưới giao thiệp của Hoàng lão gia quả nhiên không thể coi thường, chỉ vài cú điện thoại là tìm được những phú nhị đại khu vực này. Thế nhưng như thế nào mới thực sự là phú nhị đại đây, tiêu chuẩn này thật quá mơ hồ.
Có vài người ăn mặc sang trọng, đi xe đắt tiền, ở nhà đẹp nhưng lại đang mắc nợ cả mấy trăm triệu. Hoàng lão gia dựa vào kinh nghiệm của mình, nói ra những hậu nhân của mấy người tương đối thành công.
Sau khi có được danh sách, Tiểu Đào liền thông qua hệ thống hộ tịch điều tra cặn kẽ, trong vòng bán kính 5km có tới hơn 100 phú nhị đại. Tôi xem xét từng tài liệu, đem một vài người về chiều cao và tuổi tác loại đi, sau đó loại trừ tiếp con trưởng, và những người đã có sự nghiệp riêng, cuối cùng còn sót lại một nhóm người, trong đó có một người tên là Triệu Đại Bằng cho tôi một cảm giác giống như đã từng quen.
Trực giác mách bảo tôi, người này là một trong bốn hung thủ!
Tôi nói: "Không cần để ý những người khác, chúng ta đi điều tra Triệu Đại Bằng này trước."
Tiểu Đào hỏi: "Trực tiếp tìm hắn hay là tới nhà?"
Tôi suy nghĩ một hồi, nói: "Gặp cha hắn một lát, nhân tiện giải thích qua tình hình, tốt nhất là gặp hắn một cách bất ngờ."
Cha của Triệu Đại Bằng kinh doanh mảng ăn uống, nắm giữ mười mấy quán ăn trong thành phố, số điện thoại có thể tìm thấy dễ dàng. Hoàng Tiểu Đào gọi cho ông ta bằng số của cục, đối phương cương quyết cự tuyệt, nói mình đang công tác nước ngoài.
Hoàng Tiểu Đào cúp máy, cười lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại của mình ra gọi, giọng rất ngọt: "Chào Triệu thúc thúc!"
"Ai đó?" đầu dây bên kia tò mò.
Tiểu Đào nói: "Chắc thúc không nhớ con, con là Hoàng Tiểu Đào con gái của Hoàng Vận Hồng, con có việc muốn gặp thúc một lát, không biết thúc có thời gian không?"
"Chờ một chút, ta đang có khách, lát nữa gọi lại."
Ông chủ Triệu gác máy, tôi cau mày: "Hai thân phận đều vô dụng?"
Tiểu Đào cười: "Đừng nóng, cứ chờ đã."
Năm phút sau, ông chủ Triệu gọi lại, nhiệt tình nói: "Hoàng tiểu thư, ta đang ở tầng 10 khách sạn Hilton, cô qua đây đi. Thứ cho ta hỏi một câu, lão gia cũng đi cùng chứ?"
Tiểu Đào đáp: "Hôm nay ông ấy chưa tới, con đi cùng một người bạn."
Tôi để ý cách chọn lời của Tiểu Đào rất tinh vi, dùng từ 'chưa tới' thay vì 'không tới'. Ngụ ý chính là Hoàng lão gia ngày khác có thể sẽ tới, gieo cho đối phương hy vọng hão huyền.
Ông chủ Triệu cười nói: "Thật tốt, ta cung kính chờ!"
Cúp máy, Tiểu Đào đắc ý nhìn tôi, nháy mắt: "Anh có biết tại sao vừa rồi ông ta phải cúp máy không?"
Tôi suy đoán, nói: "Ông ta hỏi thử xem Hoàng lão gia có người con là em không?"
Tiểu Đào cười nói: "Không sai! Loại người như ông ta giảo hoạt tựa quỷ, rất sợ bị lừa đảo, sau khi điều tra được thân phận của em, thái độ liền thay đổi."
Theo tôi được biết, trong bảng nhà giàu ở Nam Giang, cha của Tiểu Đào nằm ở top 3, có thể nói là cá mập trong giới thương nhân. Con gái ông ta muốn đích thân tới thăm, một thương nhân dưới màu như ông ta dĩ nhiên là vô cùng vinh hạnh.
Nếu như phú nhị đại cũng phân chia đẳng cấp, Tiểu Đào ắt là bạch phú mỹ trong đám bạch phú mỹ. Nhưng mấy từ này dùng để gọi nàng có lẽ lại là một lời chê cười, vị trí hiện tại của nàng đều hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân, trong mắt người khác nàng chỉ là Hoàng cảnh quan hay Hoàng đội trưởng, chứ không phải Hoàng đại tiểu thư của Hoàng Vận Hồng.
Chúng tôi tới khách sạn Hilton gặp ông chủ Triệu, vừa gặp Tiểu Đào, không thể thiếu một phen nịnh nọt tâng bốc của ông ta. Còn thuận tiện hỏi sau này có được diện kiến Hoàng lão gia hay không.
Tiểu Đào vào thẳng vấn đề: "Thật không dám giấu diếm, tôi là cảnh sát, chúng tôi tới đây là muốn hỏi thăm về công tử nhà ông."
Ông chủ Triệu như bị giội gáo nước lạnh, ấp úng: "Các người tới không phải bàn chuyện hợp tác?"
Tiểu Đào cười: "Đây cũng coi như là hợp tác, xin ông hợp tác điều tra với cảnh sát."
Ông chủ Triệu bối rối, ngồi xuống lấy giấy lau trán, nói: "Có phải Triệu Đại Bằng lại ở bên ngoài gây chuyện..."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không có, Triệu thúc cứ yên tâm, Triệu công tử không làm gì phạm pháp, chỉ là có liên quan tới một vụ án mạng."
Tôi ngồi bên cạnh thầm cười lạnh, Triệu Đại Bằng đúng là không làm gì phạm pháp, mà hắn là trực tiếp xúc phạm hình pháp của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Ông chủ Triệu uống một viên thuốc an thần, rồi mới bắt đầu kể về Triệu Đại Bằng. Ông ta nói cha mẹ ly dị từ khi Đại Bằng còn nhỏ, bản thân ông ta không có thời gian chăm sóc con, chỉ có thể bù đắp bằng cách cho tiền.
Từ nhỏ quan hệ của ông ta với con mình rất không tốt, một tiếng cha Triệu Đại Bằng cũng không hề gọi, nói chuyện với nhau chỉ vài câu là cãi vã.
Lớn lên Triệu Đại Bằng cả ngày lêu lổng bên ngoài với đám bạn xấu, 20 tuổi cũng chưa có công việc đàng hoàng, ngoại trừ những lần xin tiền thì hai cha con rất ít khi gặp nhau.
Tổi hỏi: "Ông có gặp đám bạn của anh ta chưa?"
Ông chủ Triệu lắc đầu: "Ta với Đại Bằng còn ít gặp nhau, nói chi đến đám bạn của nó. Có người nói với ta, đám bạn xấu dẫn nó đi đủ nơi xấu xa chơi bời, haiz, đáng thương tấm lòng cha mẹ, ta buồn tới bạc cả tóc mà có cách nào đâu."
Trong lòng tôi khinh thường, rõ ràng tự tay đẩy con mình vào bước đường như vậy, rồi lại tỏ ra đáng thương, tất cả những tên tội phạm tôi từng gặp đều chẳng ai có một gia đình hoàn hảo cả.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có thể gặp cậu ta được không?"
Ông chủ Triệu gật đầu: "Có thì có, nhưng ta phải hỏi rõ, có đúng là hai người không tới để bắt nó chứ? Nếu nó làm chuyện gì phạm pháp ta sẽ liên hệ luật sư giải quyết."
Tiểu Đào vén áo khoác lên: "Ông xem, hiện giờ tôi không mang cả súng lẫn còng tay, lại viếng thăm với tư cách cá nhân, tuyệt đối không phải tới để bắt người."
Tôi thầm bật cười, lúc lên thang máy Tiểu Đào đã giấu hết súng và còng tay ra sau lưng, đúng là một diễn viên nhà nghề.
Ông chủ Triệu thở phào: "Vậy thì được, để ta gọi điện cho nó."
Ông chủ Triệu gọi điện thoại, quả nhiên hai cha con chỉ một hai câu liền nổi nóng, Triệu Đại Bằng la lên trong điện thoại: "Cái gì mà khách quan trọng, tôi không gặp! Tôi không muốn thừa kế mấy tiệm cơm của ông, việc riêng của ông đừng tìm tới tôi!"
Ông chủ Triệu trả lời: "Không gặp thì không gặp, con qua đây, ta cho con tiền tiêu vặt tháng sau."
Triệu Đại Bằng nói: "Ông đừng có gạt tôi, ông gửi vào thẻ của tôi là được mà, cái lão bất tử cả ngày chẳng biết tính toán cái gì."
Tôi với Tiểu Đào ngán ngẩm nhìn nhau, tiểu tử này đúng là hỗn hào. Ông chủ Triệu nổi giận hét: "Thằng nhóc con, hôm nay ngươi không tới ta đóng băng thẻ tín dụng, ngươi tự suy nghĩ đi!" Sau đó cúp máy, thay đổi thái độ nói với Tiểu Đào: "Để cho hai vị chê cười rồi!"
Chúng tôi uống mấy ly trà, Tiểu Đào nói chuyện với ông chủ Triệu về mấy vấn đề làm ăn, mặc dù nàng không kinh doanh nhưng được nghe thấy hàng ngày, nên đối với phương diện này cũng biết nhiều. Ông chủ Triệu vừa nghe vừa gật đầu khen đúng, có cơ hội muốn được hợp tác với Hoàng gia.
Một tiếng sau, cửa bị đẩy mạnh, một nam thanh niên khôi ngô bước vào. Hắn mặc một chiếc quần jeans rách, áo phông theo phong cách nổi loạn, vừa nhìn thấy hắn, chúng tôi chắc chắn hắn là người cần tìm.