Chương 402: Bắt Triệu Đại Bằng
Triệu Đại Bằng lạnh lùng quét qua chúng tôi, không thèm chào hỏi mà nói với ông chủ Triệu: "Lão bất tử, ông thử động vào thẻ tín dụng xem!"
Lòng tôi nói, tiểu tử này không những không lễ phép mà căn bản là sự giáo dục tối thiểu cũng không có. Ông chủ Triệu quát lên: "Đại Bằng ngồi xuống, có chuyện muốn nói với ngươi!"
Triệu Đại Bằng chẳng để ý, nói: "Ngồi cái con mẹ nhà ông, ông gọi tôi tới thì tôi tới rồi, mau đưa tiền tôi còn đi có việc."
Ông chủ Triệu đập bàn hét: "Có việc cái rắm, còn chẳng phải là đi lêu lổng với đám bạn chó?"
Triệu Đại Bằng hét trả: "Ông không được sỉ nhục bạn bè của tôi!"
Quan hệ của hai cha con này đã đến mức ngoại trừ quát tháo thì không có cách nói chuyện khác, tôi để ý thấy Tiểu Đào khẽ cởi cúc áo trên cùng, hé lộ viền ngực, sau đó đứng dậy cười: "Đại Bằng, tỷ đây muốn tìm cậu hỏi chút chuyện."
Một hung thần ác sát như Triệu Đại Bằng lại bất chợt ủ rũ như con mèo, đỏ mặt không dám nhìn thẳng Tiểu Đào, ấp úng hỏi: "Cô là ai?"
Mặc dù gia cảnh hắn giàu có, nhưng theo tôi thì giao tiếp với con gái, nhất là người kiều diễm như Tiểu Đào thì hắn còn không bằng Vương Đại Lý, không, nói đúng ra thì Vương Đại Lý còn bỏ xa hắn cả mấy con phố.
Hoàng Tiểu Đào dịu giọng nói: "Triệu Đại Bằng, ngồi xuống đã, tỷ từ từ nói với cậu."
"Một lát thôi nhé, tôi có việc thật, xe còn đang chờ dưới lầu." Triệu Đại Bằng e thẹn chỉ bên cạnh, ngồi xuống.
Tiểu Đào nói với tôi: "Tống Dương, đi rót nước đi." Vừa nói vừa nháy mắt. Tôi hiểu ý nàng, đứng dậy đi rót nước, thuận tay khóa của lại.
Sau khi ngồi xuống, giọng điệu của Tiểu Đào trở lại bình thường, ném thẻ cảnh sát xuống bàn, lạnh lùng nói: "Thấy rõ rồi chứ, chúng ta là cảnh sát, Triệu công tử, gặp anh cũng thật khó khăn."
Đột nhiên đồng tử của Triệu Đại Bằng co rúm lại, yết hầu di chuyển lên xuống, hai tay theo bản năng túm chặt lấy ghế, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Tìm...tìm tôi có việc gì?"
Tiểu Đào nói: "Buổi tối ngày 12 tháng 7 anh ở đâu?"
Ông chủ Triệu cả kinh: "Hoàng tiểu thư, chẳng phải cô nói không có chuyện gì quan trọng ư?"
Tiểu Đào lạnh lùng: "Ông chủ Triệu, đừng nên xen vào, chúng tôi hiện tại nghi ngờ con của ông dính líu tới một vụ án mạng hình sự."
Ông chủ Triệu trợn mắt ôm ngực, Tiểu Đào lại dùng hoa chiêu, giơ hai ngón tay lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Bằng, gằn giọng: "Không, là hai vụ, tôi nói đúng chứ?"
Dưới sự đe dọa của Tiểu Đào, Triệu Đại Bằng vô cùng hốt hoảng, ngay cả những tên tội phạm thông thường nhất tôi gặp cũng có tư chất hơn hắn. Nhưng nghĩ tới sự việc táng tận lương tâm mà hắn làm, tôi không hề cảm thông chút nào.
Đột nhiên Triệu Đại Bằng cứng giọng: "Các người dựa vào cái gì mà điều tra tôi, có lệnh khám xét của tòa án không?"
Ông chủ Triệu cũng hùa theo: "Đúng, trình lệnh khám xét ra."
Tôi cười lạnh: "Lời này là ai dạy cho cậu?"
Triệu Đại Bằng vừa mới gồng lên được một chút liền đã xẹp như quả bóng bay bị thủng, lắp bắp: "Không...không ai dạy ta."
Hoàng Tiểu Đào phẫn nộ hét: "Trả lời câu hỏi, tối ngày 12 tháng 7 và tối 15 tháng 7 ngươi ở đâu, làm gì, cùng với ai?"
Triệu Đại Bằng bật khóc nức nở: "Ta không biết."
"Ngươi nghĩ bây giờ nói láo còn có ý nghĩa sao?" Tiểu Đào rút còng tay sau lưng ra đặt lên bàn.
"Ta...ta thật không biết." Triệu Đại Bằng run rẩy.
"Ngươi mất trí nhớ? Có cần ta nhắc một chút không, khuya ngày hôm kia ngươi đang làm gì?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
"Uống...uống rượu." Triệu Đại Bằng nói.
"Ở đâu, cùng ai, mấy giờ cho đến mấy giờ?"
Con mắt của Tiểu Đào giống như đinh đóng chặt Triệu Đại Bằng lên sofa, lòng hắn đã rối như tơ vò. Bỗng tôi để ý thấy bắp thịt bả vai hắn hơi động một cái, hình như có ý định lật bàn chạy trốn, liền phát động minh vương chi đồng, Triệu Đại Bằng hét lên một tiếng ôm mặt, ngay cả ghế cũng lật đổ.
Thu hồi minh vương chi đồng lại, trước mắt tối sầm, tôi lấy ra bịch sữa tươi đã chuẩn bị trước tu một hơi, xua tay: "Bắt hắn trước đi!"
Mục đích tới đây lần này của chúng tôi là bắt Triệu Đại Bằng về, cho dù lạm quyền cũng chấp nhận, trước hết phải khống chế một trong bốn tên cầm thú lại, để ba tên kia không gây chuyện nữa.
Hoàng Tiểu Đào cầm còng tay lên, ông chủ Triệu liền đứng ra ngăn cản, lời nói không mạch lạc: "Các người không có quyền bắt con của ta, rốt cuộc nó phạm tội gì, giết người hay phóng hỏa sao? Bây giờ ta gọi cho luật sư ngay."
Tiểu Đào nói: "Ông có thể tìm cấp trên để kiện tôi, mặc kệ thế nào tôi cũng phải mang người đi!"
"Cô...cô đây là phạm pháp!" ông chủ Triệu trợn to hai mắt.
Hoàng Tiểu Đào hừ lạnh: "Nếu ông biết những chuyện con mình làm, ông sẽ cảm thấy có bắn chết tại chỗ cũng không quá đáng."
Ông chủ Triệu sững sờ nhìn Hoàng Tiểu Đào, đột nhiên bật khóc lao tới ôm Triệu Đại Bằng: "Đại Bằng, rốt cuộc con đã làm chuyện ngốc nghếch gì? Con cứ sống đàng hoàng không được à, sao phải chơi với đám bạn giang hồ chó má, ta biết con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, chỉ là bị người ta dụ dỗ..."
Đột nhiên Triệu Đại Bằng vùng dậy, rút sau lưng ra một con dap gấp, kề vào cổ ông chủ Triệu, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hung hăng quát: "Các ngươi tiến lên một bước ta giết chết ông ta."
Tiểu Đào cau mày: "Triệu Đại Bằng, ngươi còn là con người sao?"
Không ngờ ông chủ Triệu lại còn hồ đồ giúp hắn: "Các người đi nhanh đi, nếu không ta chết, các người phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Hoàng Tiểu Đào nhếch miệng cười, tôi cũng cười. Vốn dĩ chúng tôi không có cớ bắt hắn hợp pháp, giờ lại đưa cớ tới trước miệng, tôi thở dài nói: "Haiz, sữa bò uống hết mất rồi."
Tiểu Đào nói: "Đợi lát xuống lầu em mua nữa cho."
Tôi nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Bằng: "Ba người bạn kia của ngươi đâu?"
Triệu Đại Bằng đáp theo bản năng: "Cái gì mà ba người bạn, tất cả đều do mình ta làm."
Tôi cười lạnh: "Nói như vậy là ngươi thừa nhận?"
Triệu Đại Bằng trợn to hai mắt: "Thừa nhận cái con mẹ nhà ngươi, ta không làm gì, các ngươi đừng hù dọa ta...aaaa."
Tôi phát động minh vương chi đồng, Triệu Đại Bằng buông con dao gấp, ôm đầu hét ầm lên. Tiểu Đào rất nhanh nhảy tới còng tay hắn lại, Triệu Đại Bằng vẫn còn run rẩy chỉ vào tôi: "Người kia thật đáng sợ, không phải là người, hắn không phải là người!"
Trong lòng tôi thầm nói: chúng ta cũng giống nhau thôi!
Lúc giải Triệu Đại Bằng ra ngoài, ông chủ Triệu lao theo cầu khẩn: "Đồng chí cảnh sát, chuyện vừa rồi là ta tự nguyện, không liên quan gì tới nó. Ta chỉ có nó là con trai, mong các người nương tay cho."
Tôi thở dài: "Cha không dạy con đàng hoàng, tốt hơn ông nên tỉnh táo lại đi."
Triệu Đại Bằng về tuổi tác, vóc dáng, tính cách đều cơ bản trùng khớp với suy đoán của tôi về tên thứ hai trong bọn, kẻ hữu dũng vô mưu nhất hội, chính là điểm đột phá tốt nhất.
Minh vương chi đồng phản phệ quả là khổ sở, ra khỏi cửa tôi cứ như kẻ nghiện ma túy, lao vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua sữa tươi, chưa thanh toán đã uống hết. Lên xe Tiểu Đào hỏi: "Sao gần đây anh nghiện sữa tươi ghê thế?"
Bắt được một hung thủ, tâm trạng tôi khá tốt, đáp: "Đại khái là đang dậy thì."
Tiểu Đào đẩy nhẹ tôi một cái: "Anh không phải đang dậy thì, anh là thiếu protein."