Chương 403: Dục cầm cố túng (Muốn bắt thì phải thả)
Chúng tôi áp giải Triệu Đại Bằng về cục cảnh sát, các cảnh sát viên đều rất bất ngờ. Tiểu Đào bảo người làm thủ tục tạm giữ, lý do là sử dụng hung khí và cố ý gây thương tích.
Trong bộ luật hình sự, bắt giữ con tin thuộc về tội bắt cóc, nhưng ông chủ Triệu chắc chắn không đâm đơn kiện, cho nên sẽ không tính. Tiếp đó Tiểu Đào phái hai cảnh sát lão luyện vào thẩm vấn Triệu Đại Bằng.
Toàn bộ quá trình thẩm vấn, tôi và Tiểu Đào đều đứng ngoài quan sát. Mặc dù nhân cách yếu đuối, nhưng miệng Triệu Đại Bằng vẫn còn rất cứng, sống chết không chịu thừa nhận việc giết người. Tên tiểu tử này dù là kẻ hồ đồ thì cũng biết, một khi thừa nhận sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng.
Một cảnh sát đi ra, nói: "Hoàng đội trưởng, chuyện này e là không dễ. Trên tay chúng ta không có chứng cứ, hắn thì một mực không chịu mở miệng, cứ giằng co cũng chẳng ích gì."
Tôi mới dùng hai lần minh vương chi đồng, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, tốt nhất là hôm nay không nên dùng tới nữa, liền nói: "Hay là chúng ta tới chỗ ở của hắn lục soát một chút?"
Tiểu Đào nói: "Được, hai anh tiếp tục cùng hắn uống trà đi, tôi với Tống Dương đi tìm chứng cứ."
Vừa ra cửa thì đụng mặt một gã mặc âu phục, tay xách cặp táp đi vào, tôi vội lôi Tiểu Đào sang một bên, nàng hỏi: "Sao vậy?"
Tôi cười nói: "Trông thấy người kia không, nhất định là luật sư do ông chủ Triệu gọi tới, chớ dây dưa với hắn."
Hiện giờ trên hành động thì chúng tôi là chủ động, nhưng trên danh nghĩa pháp lý thì là bị động, một khi có sự tham gia của luật sư chỉ sợ quyền chủ động sẽ mất. Như phó cục trưởng đã từng nói, phá án có lúc giống như đánh trận, phải hư hư thực thực mới thành công.
Tiểu Đào cười nói: "Tiểu tử nhà anh ngày càng giảo hoạt, để em tắt luôn điện thoại, đỡ bị quấy rầy."
Triệu Đại Bằng có khai ra chỗ ở của mình, chúng tôi tới đó, là một khu nhà ở hạng sang, Triệu Đại Bằng mua nhà trên tầng cao nhất. Tôi dùng dây kẽm mở khóa cửa, trong phòng đồ gia dụng rất đắt tiền nhưng bày biện thì lại bừa bãi. Trên ghế có một chiếc quần lót nữ khả nghi màu hồng, Tiểu Đào bị mùi rượu và thuốc lá làm cho khó chịu, tôi bước tới mở cửa sổ ra.
Nàng bịt mũi nói: "Em ghét nhất là loại người thế này, tuổi còn trẻ mà sinh hoạt như sâu mọt."
Tôi đáp: "Có phải ý em là, thứ người như vậy phải bị bắt rồi bắn chết?"
"Bắn chết thì uổng quá, ném tới nông thôn ven biên giới cho chúng lao động cưỡng chế, trải nghiệm cuộc sống vất vả khổ cực." Tiểu Đào nói.
Chúng tôi đeo găng tay, bắt đầu lục soát, nhưng chẳng có bất cứ manh mối gì. Mở máy tính của hắn lên, QQ tự động đăng nhập, trong một group có lịch sử nói chuyện của Triệu Đại Bằng và mấy người khác. Tôi nhìn phần ngày tháng, trong hai lần xảy ra vụ án, chúng đều bàn nhau ra ngoài chơi. Tôi vốn định gọi Lão Yêu hỗ trợ, suy nghĩ thế nào lại tắt máy, chủ động cầm đi. Hành động này của tôi về bản chất là trộm cắp, Tiểu Đào hắng giọng một cái quay đi: "Em không nhìn thấy gì cả nhé!"
Sau đó tôi tiếp tục kiểm tra trong ngoài căn phòng một lượt, tìm manh mối thất lạc, nhìn tới nhìn lui tôi chợt nói: "Quái lạ!"
"Sao thế?" Tiểu Đào hỏi.
"Em không thấy có gì khác thường sao?"
Tiểu Đào ngắm nhìn bốn phía, sau đó lắc đầu. Tôi nói: "Trên bàn có một chai rượu đã mở nắp, nhưng ly lại rất sạch sẽ cất trong ngăn kéo; dưới đất rõ ràng vứt đầy quà vặt nhưng gạt tàn thuốc lại đặc biệt trống trơn; trên giá bám đầy bụi, nhưng chốt cửa, bàn ghế lại được lau chùi tới sạch bóng."
Tiểu Đào giật mình: "Có người đã tới đây xử lý vân tay và ADN?"
Tôi đáp: "Đúng, hẳn là một tên tội phạm lão luyện, làm việc tới giọt nước không lọt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện. Nhưng có câu giấu đầu thì hở đuôi, những dấu hiệu này nói rõ Triệu Đại Bằng cùng ba kẻ đồng phạm đã từng ở đây khá lâu."
Tiểu Đào cau mày suy tư một hồi, đột nhiên chân mày giãn ra: "Còn có một manh mối!"
Nàng cầm cái quần lót trên ghế lên: "Có một cô gái đã từng tới đây, chúng ta có thể tìm manh mối từ chiếc quần lót này."
Đối với lần này tôi chẳng có chút hy vọng nào, đối phương cẩn trọng như vậy làm sao lại xem nhẹ cái này, nhưng cũng không đành làm nhụt chí Tiểu Đào, nói: "Vậy thì thử một chút."
Hoàng Tiểu Đào bật máy lên chuẩn bị gọi điện, thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Nàng gọi lại hỏi tình hình, một cảnh sát viên nói rằng vừa có luật sư tới làm thủ tục bảo lãnh Triệu Đại Bằng, nhưng không gọi được cho nàng nên thủ tục chưa xong.
Tiểu Đào kiên quyết nói: "Không cho bảo lãnh!"
"Nhưng Hoàng đội trưởng, thái độ của luật sư kia rất cứng rắn, luôn miệng nói phải tìm cô." Cảnh sát viên khổ sở nói.
"Có gì tôi chịu trách nhiệm, nói tóm lại là không thể thả Triệu Đại Bằng ra, bắt hắn lại đâu phải dễ dàng." Tiểu Đào nói.
Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào đừng lên tiếng, sau đó gọi điện cho Tống Tinh Thần, hỏi: "Cánh tay của ngươi sao rồi?"
"Tạ tiểu thiếu gia quan tâm, không còn phải đeo nẹp nữa, có gì giao phó?" Hắn lạnh như băng trả lời.
"Trình độ theo dõi của ngươi thế nào?" Tôi hỏi.
"Cũng bình thường."
Câu này lại đồng thời vang lên trong điện thoại lẫn sau lưng tôi, Tống Tinh Thần cứ như u linh đi vào trong phòng, chẳng hề phát ra tiếng động. Thì ra hắn luôn ở ngay gần mà tôi không hề hay biết.
Cười một tiếng, tôi ngắt điện thoại: "Chẳng phải đã bảo ngươi nghỉ ngơi ít bữa sao?"
Tống Tinh Thần nhàn nhạt nói: "Đi đâu là quyền tự do của ta.""
Tới cũng tới rồi, tôi trực tiếp vào vấn đề: "Vụ án hiện tại khá là phiền toái, đối phương tử thủ nghiêm ngặt không lộ ra chút sơ hở nào, giờ luật sư lại bảo lãnh nghi phạm, ta muốn ngươi đi theo dõi hắn."
"Nhiệm vụ thiết yếu của ta chỉ là..."
Tôi ngắt lời: "Ngươi giám sát hung thủ chặt chẽ, chẳng phải ta sẽ an toàn sao?"
Có vẻ cảm thấy tôi nói có lý, Tống Tinh Thần không nói gì thêm. Tôi bảo hắn lát nữa tới bên ngoài thị cục, mô tả sơ qua về Triệu Đại Bằng, đặc biệt căn dặn hắn phải chú ý an toàn, gặp tình huống bất thường phải chủ động tự vệ. Tống Tinh Thần trả lời, câu nói chẳng hề mang theo chút cảm xúc nào: "Ngươi yên tâm, hắn không cảm giác được sự tồn tại của ta."
Tôi dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng gọi về cục giao phó: "Mọi người tìm các kéo dài thời gian, chờ tôi về cục thì hoàn thành thủ tục bảo lãnh."
Xuống lầu, chúng tôi chia nhau ra hành động, tôi đi tìm Lão Yêu nhờ kiểm tra máy tính, còn Tiểu Đào và Tống Tinh Thần quay về cục. Trước khi Triệu Đại Bằng được bảo lãnh, tôi phải trả cái máy tính về, nếu không sẽ để lại điểm yếu.
Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, chỉ mong một chiêu dục cầm cố túng này thành công, Tống Tinh Thần cũng đừng xảy ra chuyện gì.
Tôi bắt xe quay về trường, trình thẻ sinh viên đã quá hạn cho bảo vệ xem, nói mình vừa tốt nghiệp, về tìm thầy giáo để làm nốt thủ tục.
Trở lại trường sau một thời gian dài, trong lòng tôi vẫn trào dâng cảm xúc, sự việc quyết đấu với Đặng Siêu cứ như mới xảy ra, tựa hồ còn có thể trông thấy vết máu và thi thể. Đặng Siêu thì đã phải trả giá, tháng trước bị tử hình, nghe nói trước khi chết vẫn còn gọi tên tôi.
Tôi tới phòng ký túc của Lão Yêu, bình thường cửa vẫn luôn mở nay lại thấy đóng. Tôi định gõ cửa thì nghe thấy tiếng hắn thở dốc bên trong, trong lòng chột dạ, mẹ ơi đến không đúng lúc rồi?