Chương 405: Trúng kế
Đúng lúc này đột nhiên Tống Tinh Thần không nói không rằng chạy ra ngoài, tôi đuổi theo hỏi: "Làm gì?"
"Trúng kế!" Tống Tinh Thần chỉ dấu chân trên cầu thang, nói: "Lúc chúng ta vừa vào trong phòng, gã trung niên kia đã đi."
Chỉ nghe phía dưới có tiếng xe chạy, muốn đuổi theo là bất khả thi. Nhưng tôi không hiểu, việc thí tốt giữ xe này có ý nghĩa gì? Chẳng phải 4 tên phú nhị đại là mục tiêu bảo vệ của hắn ư? Liệu trong này có âm mưu gì không?
Trở vào phòng, Tiểu Đào đang quát tháo đám nam nữ kia, bảo bọn chúng đàng hoàng một chút, ngồi dậy. Mấy tên đang phê thuốc này cơ thể không được lanh lợi, tên tuổi tác lớn nhất còn đang nói: "Đám cảnh sát thối, biết cha ta là ai không, nói ra tên ông ấy các ngươi sẽ sợ mất mật đấy."
Hoàng Tiểu Đào bất đắc dĩ buông tay: "Ngươi nói ra thử xem."
"Nghe cho kỹ! Cha ta là người giàu nhất Nam Giang." Hắn ngóc đầu lên.
Hoàng Tiểu Đào khinh thường nói: "Vậy ngươi chính là anh em ruột thất lạc nhiều năm của ta?"
Hắn chỉ tay vào mũi mình nói: "Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, cha ta chính là Tần Quốc Trụ, ngươi ra ngoài hỏi thử có ai là không biết ông ấy?"
Hình như cái tên này tôi đã từng nghe qua, là một chủ tịch có danh tiếng, tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Đào: "Ông ta là người giàu nhất Nam Giang?"
Tiểu Đào nói: "Trước kia là vậy, nhưng ba năm trở lại đây, giàu nhất là Hoàng lão gia."
Tôi cười nói: "Ai da, nếu như tôi được làm quen với con gái ông ấy thì tốt biết mấy."
Lát sau, cảnh sát chi viện tới, giải toàn bộ đám người đi. Chúng tôi theo xe trở về cục, hỏi tên một chút. Người lớn nhất tên là Tần Ngạo Nam, cha là chủ tịch tập đoàn dầu mỏ Tần Quốc Trụ, tên đeo kính tên Hoành Siêu, cha là ông chủ chuỗi cửa hàng Auto Repair, tiếp theo là Triệu Đại Bằng, cuối cùng tên nhỏ tuổi nhất là Bạch Tiểu Uy, cha là giám đốc ngân hàng.
Hai cô gái là gái phục vụ quán bar.
Bốn tên này, giá trị của cha họ gộp lại có thể mua được nửa thành phố Nam Giang, bốn phú nhị đại nức tiếng. Bởi bốn người có họ lần lượt là Tần, Hoành, Triệu, Bạch nên cảnh sát gọi đùa chúng là Thanh Hồng Tạo Bạch tứ thiếu.
Sử dụng ma túy không phải tội hình sự, chỉ là cái cớ tạm giữ bọn chúng. Bốn tên vào phòng thẩm vấn với thái độ khác nhau, Tần Ngạo Nam thì gây rối ầm ĩ, còn dọa tìm người tính sổ với chúng tôi; Hoành Siêu thì rụt rè e sợ, nói ma túy mình hút là do bọn chúng dụ dỗ, trước giờ chưa từng dính qua; Triệu Đại Bằng không nói câu nào, đá bàn đá ghế, ném vỡ mấy cái ly; Bạch Tiểu Uy thì lại một mực nhìn điều tra viên bằng ánh mắt âm trầm.
Tôi và Tiểu Đào ở bên ngoài quan sát, có cảm giác hôm nay bắt người thuận lợi tới mức bất ngờ, ắt bên trong có cạm bẫy. Bốn tên đều không thừa nhận việc gây án, chúng tôi cũng không có chứng cứ, chẳng thể đột phá, chỉ có thể dùng dằng như vậy. 7h tối, Băng Tâm chạy tới, trên tay là một tờ kết quả xét nghiệm, hào hứng nói: "Tống Dương ca ca, muội có phát hiện quan trọng."
Tôi hỏi: "Cái gì?"
Thì ra Băng Tâm lấy từng ly nước bốn tên uống mang đi xét nghiệm, một trong số đó có ADN trùng khớp với ADN tìn được ở trại chó, chính là Tần Ngạo Nam.
Chuyện này nhìn qua đã biết không phải một mình Băng Tâm làm, mà do Tiểu Đào bày mưu, tôi hỏi: "Sao em không nói với anh?"
Tiểu Đào cười: "Ha ha, nói ra mất linh. Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm mừng, đợi lát nữa về thẩm vấn thật tốt Tần Ngạo Nam, xem hắn còn gì để nói."
Ba người chúng tôi ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng huyên náo ngoài hành lang, mấy cảnh sát đang ngăn một ông già, ông ta không ngừng la hét: "Tôi muốn gặp con gái tôi! Để tôi vào!"
Ông già khoảng chừng 60 tuổi, cơ thể vẫn còn rất cường tráng, nét mặt lạnh lùng như lưỡi dao, cặp lông mày trắng sắc như kiếm. Hoàng Tiểu Đào hỏi có chuyện gì, ông ta tự xưng là cha của nạn nhân nữ trong vụ thứ hai. Lúc chưa xác định được danh tính, cảnh sát phát một thông báo nhận xác trên mạng, ông ta vừa trông thấy liền chạy tới, cảnh sát bảo báo danh cũng không chịu hợp tác.
Tiểu Đào hỏi: "Ông tên gì?"
Ông già đáp: "Tôi tên Vương Học Binh, nạn nhân các người đăng trên mạng là con gái tôi, Vương Lộ Lộ, năm nay nó mới 24 tuổi, vừa mới đi làm, tại sao lại..." vừa nói, hai mắt ông ta đỏ hoe, rơi lệ.
Hoàng Tiểu Đào dẫn ông ta vào phòng giữ xác, cũng may thi thể không bị giải phẫu, người cha vẫn được nhìn con mình lần cuối. Sau khi trông thấy thi thể, bao nhiêu cảm xúc liền bộc phát, ông già ngồi bên cạnh con mình khóc hồi lâu. Chúng tôi cố nói mấy câu an ủi nhưng thật ra cũng vô ích.
Sau khi ra ngoài, ông già nói với Tiểu Đào: "Đồng chí cảnh quan, cô có thể nói cho tôi biết tên cầm thú nào đã sát hại con gái tôi không?"
Tiểu Đào nói: "Ông ngàn vạn lần chớ kích động, vụ án này chúng tôi đang toàn lực điều tra, nhất định sẽ minh oan cho con gái ông."
Ông già mắt đỏ hoe nói: "Tôi không muốn nghe những thứ này, cô mau nói cho tôi biết hung thủ là ai!"
Tiểu Đào bất đắc dĩ cúi đầu: "Xin lỗi, chi tiết vụ án không thêt tiết lộ."
Đột nhiên ông già cởi áo khoác ra, tôi cho là ông ta định làm gì, chỉ thấy bên trong ông ta mặc một bộ quân phục lục quân cũ, ngực treo đầy huy chương, nói: "Tôi là cựu chiến binh Tiêm Đao Doanh thuộc quân khu 3 Vân Nam, đã từng tham gia bảo vệ tổ quốc, chiến đấu đều xông lên phía trước, vì quốc gia mà không tiếc máu cũng như sinh mạng! Lộ Lộ là giọt máu duy nhất của tôi, là đứa con tôi nhìn thấy lớn lên hàng ngày, cũng là tất cả của lão già này. Đồng chí cảnh quan, đặt cô vào hoàn cảnh của tôi, nếu con gái cô cũng bị như vậy, cô có nguyện ý nghe những lời nói qua loa lấy lệ vừa rồi không?"
Hoàng Tiểu Đào thở dài một tiếng, nắm lấy tay ông ta, nói: "Tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng..."
Băng Tâm nhanh nhảu chen một câu: "Lão anh hùng, ông yên tâm đi, thực ra hung thủ chúng tôi đã bắt được, giờ đang thẩm vấn."
Tiểu Đào trừng mắt lườm Băng Tâm, ông già hỏi: "Có thể cho tôi biết mặt hung thủ được không?"
Ông ta cứ nhất quyết đòi xem mặt hung thủ, còn quỳ xuống cầu xin chúng tôi. Tiểu Đào làm mọi cách xoa dịu, thậm chí phải dùng đến tội danh gây rối trụ sở cảnh sát mới đưa được ông ta đi. Tôi biết với lập trường của nàng, việc tình cảm cá nhân và công việc tuyệt đối không thể dây dưa với nhau.
Sau khi Vương Học Binh đi, Tiểu Đào lập tức nổi giận, hét lên với Băng Tâm: "Tôn đại tiểu thư, cục cảnh sát là nhà của cô à? Sao cô dám tùy tiện tiết lộ tin tức quan trọng như vậy cho người ngoài? Ngộ nhỡ ông ta làm ra chuyện gì quá khích, gây hậu quả nghiêm trọng, trách nhiệm này cô gánh nổi sao?"
Băng Tâm oan ức nói: "Muội thấy vị lão anh hùng kia rất đáng thương mà."
Tiểu Đào nói: "Cô có còn chút lập trường của nhân viên thực thi pháp luật không? Tư pháp và tư tình không thể nhập nhằng, tối về viết một bản kiểm điểm cho ta, nếu còn tái phạm đừng mong ở lại đội hình sự, về phòng thí nghiệm mà giải phẫu khỉ!"
Nói xong Tiểu Đào sải bước quay đi, Băng Tâm ấm ức cúi đầu khóc, tôi cũng chẳng biết nói gì, vỗ vỗ vai nàng: "Đừng buồn, ai cũng có lúc sai lầm mà."
Băng Tâm càng khóc lớn hơn, ôm lấy vai tôi mà khóc, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi. Tiểu Đào vừa ra tới cửa, đột nhiên quay đầu, có chút mềm lòng nói: "Làm gì vậy, cút nhanh lên ra ăn cơm, ăn xong còn phải làm việc."
Băng Tâm lau nước mắt nói: "Muội không ăn, muội phải tự kiểm điểm bản thân."
Tôi cười: "Không ăn mà cũng tính à, hay là đổi một cách kiểm điểm khác đi, bữa này muội mời."
Băng Tâm ngúng nguẩy đuôi tóc nói: "Vậy muội mời hai người một bữa, biểu đạt sự áy náy của mình."
Tiểu Đào cũng cười: "Cô yên tâm, tối nay ta còn phải làm thịt cô một bữa mới hả tâm trạng bực tức của ta!"