Chương 406: Danh hiệu Thuần Cẩu Sư (Thày dạy chó)
Cơm nước xong chúng tôi quay về cục, giờ đã là hơn 20h, Tần Ngạo Nam cả tối bị bỏ đói, đang mắng chửi trong phòng thẩm vấn: "Đồ chết tiệt, thả ta ra, nếu không hậu quả các ngươi tự gánh lấy!"
Tôi với Tiểu Đào đi vào, trên tay cầm một hộp cơm, Tần Ngạo Nam nhìn thấy không nhịn không nổi, nuốt nước bọt. Tôi nói: "Thành khẩn khai báo liền có cơm ăn, cứ cứng đầu thì nhịn đói tiếp."
"Khai báo cái con mẹ nhà ngươi!" Tần Ngạo Nam hét: "Ta cũng chả biết các ngươi đang nói gì, việc hít ma túy lão tử nhận, còn chuyện khác đừng hòng đổ lên đầu lão tử!"
Tôi dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng mở một bức ảnh trong điện thoại ra, đó là ông chủ trại chó, hỏi: "Ngươi có quen người này không?"
Đồng tử của Tần Ngạo Nam tức thì co lại: "Ta không biết đại thúc này."
Tiểu Đào nói: "Ngươi không biết ông ta, vậy mà ông ta lại biết ngươi. Có phải ngươi trả nợ giúp ông ta không?"
Tần Ngạo Nam hừ một tiếng: "Ta không ăn no dửng mỡ."
Tôi nói: "Tối ngày 12 tháng 7, Nam Giang có một vụ án giết người man rợ xảy ra, chúng ta tìm hiểu được nó bắt nguồn từ trại chó này. Trong ảnh là ông chủ trại chó, nơi này cũng đã được xác minh là hiện trường phạm tội."
Tôi nói là hiện trường phạm tội, thực ra chỉ là hai tội danh bắt cóc và hãm hiếp, nói lấp lửng như vậy sẽ tương đối có tính uy hiếp hơn. Tôi nói tiếp: "Ngoài ra ta tìm được ở hiện trường ADN của ngươi, chuyện này phải giải thích thế nào?"
Tần Ngạo Nam cả kinh: "Không thể nào, các ngươi đang lừa ta!"
Tiểu Đào vỗ bàn một cái khiến cốc nước văng tung tóe: "Tần Ngạo Nam, tốt nhất là ngươi nên khai thật, ADN của ngươi có ở hiện trường, việc này đã được chứng thực, trừ khi ngươi có anh em sinh đôi, nếu không thì mau giải thích rõ ràng cho ta."
Tần Ngạo Nam cúi đầu, con ngươi không ngừng chuyển động, rõ ràng đang tìm cách nói dối, hắn chậm rãi: "Người trong bức ảnh vừa rồi ta biết."
Tiểu Đào cười lạnh: "Sao lại thay đổi lời nói?"
"Ta cũng chỉ là vừa mới nhớ ra, vốn ta định mua ngao Tây Tạng về nuôi chơi, nên có gặp một lần. Hôm đó khả năng ăn uống linh tinh nên đau bụng đi ngoài, điều này thì có gì?" Tần Ngạo Nam nói.
Tiểu Đào hất hàm: "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Bất kể ngươi có tin hay không thì đây vẫn là sự thật." Tần Ngạo Nam quay mặt đi hướng khác.
Tôi nhếch mép: "Ta cũng không nói ADN của ngươi tìm thấy trong phân, sao ngươi lại khẳng định như vậy?"
Trán Tần Ngạo Nam lấm tấm mồ hôi hột, trân trân nhìn tôi. Tôi nói: "Khai thật đi, tối ngày 12 tháng 7, ngươi và đồng bọn làm gì?"
"Cũng như thường ngày, uống rượu với nhau."
Lời giải thích rất giống với Triệu Đại Bằng, hiển nhiên là bọn chúng ngầm mặc định với nhau từ trước. Trong anh mắt của Tần Ngạo Nam lóe lên một tia tự tin, hắn biết chúng tôi không có bằng chứng, ADN tìm được trong bụng chó chỉ là chứng cứ gián tiếp, không đủ để định tội.
Tôi mở chức năng ghi âm trên điện thoại, quyết định dùng chút thủ đoạn, hít sâu một hơi rồi đột ngột phát động minh vương chi đồng, quát lên: "Khai báo thành khẩn!"
Tần Ngạo Nam hét lên một tiếng, dựa về phía sau, quán tính khiến cái ghế bị đẩy đi một đoạn. Hành hạ hắn chừng 30 giây, tôi thu hồi minh vương chi đồng lại, vội cắn một túi sữa tươi để uống.
Tần Ngạo Nam như vừa trải qua quá trình vận động dữ dội, lồng ngực phập phồng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, run lẩy bẩy nói: "Đêm đó chúng ta uống rượu ở quán Hỏa Tinh Tửu."
Tôi lạnh lùng: "Ai có thể chứng minh?"
"Bồi bàn, chủ quán đều có thể chứng minh." Tần Ngạo Nam đáp.
"Uống rượu gì?" Tôi tăng tốc.
"Cocktail." Tần Ngạo Nam trả lời.
"Mấy loại?"
"Ta uống Love of Hiroshima, bốn mắt uống Blues, lão Triệu uống Depth Charge, tiểu Bạch uống Peach..."
Tôi hét lớn một tiếng: "Lặp lại lần nữa, Triệu Đại Bằng uống cái gì?"
Hắn trả lời không chút nghĩ ngợi: "Depth Charge."
"Bạch Tiểu Uy uống gì?"
"Peach."
"Uống từ mấy giờ tới mấy giờ?" Tốc độ của tôi càng dồn dập, không cho hắn thời gian suy nghĩ.
"Bảy rưỡi tới 11h, sau đó về nhà." Tần Ngạo Nam trả lời.
"Chỉ một ly rượu uống 3 tiếng rưỡi?" Tôi mỉa mai.
"Sau đó ta còn uống Whiskey, gọi một đĩa hoa quả, tiểu Bạch say tới ói." Tần Ngạo Nam đáp trôi chảy.
Tôi thầm nghiến răng, những lời nói của hắn rõ ràng là bịa đặt, chuyện này đã được huấn luyện từ trước. Phần lớn người ta hôm qua ăn sáng với gì còn không nhớ kỹ, làm sao có thể nhớ chi tiết buối tối tận nhiều ngày như vậy.
Tôi có chút bất lực, Tiểu Đào hỏi: "Tại sao ông chủ trại chó mất tích?"
"Điều này làm sao ta biết? Có thể là trốn nợ." Tần Ngạo Nam tự cho rằng mình đã vượt qua bài tra khảo, tỏ ra thoải mái hơn nhiều.
Tôi lạnh lùng hỏi: "Ai dạy ngươi nói như vậy?"
Tần Ngạo Nam xua tay: "Không ai dạy ta cả."
"Ai dạy ngươi nói như vậy?!!!"
"Không ai dạy ta!"
"Ai dạy ngươi nói như vậy?!!!" Tôi đập bàn một cái, phát động minh vương chi đồng, một tiếng thét chói tai vang lên, lần này tôi hành hạ hắn hẳn 1 phút, nghe tiếng hét của hắn mà hả lòng hả dạ.
Cho đến khi Tiểu Đào giật tay áo tôi: "Đủ rồi Tống dương, hắn sắp bị anh làm cho phát điên rồi." Tôi mới thu hồi minh vương chi đồng. Tần Ngạo Nam ôm đầu run lẩy bẩy, đũng quần ướt sũng, chất lỏng chảy cả ra ghế, tôi không bỏ lỡ cơ hội quát: "Hắn tên gì?"
"Ta không biết, hắn tự xưng là Thuần..."
Biết mình lỡ lời, Tần Ngạo Nam đột nhiên mím môi không nói nữa, tôi nhớ tới lời khai của Khổng Huy, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Thuần Cẩu Sư?"
Yết hầu Tần Ngạo Nam di chuyển lên xuống một cái, xem ra tôi đã đoán đúng. Theo như Khổng Huy nói, Thuần Cẩu Sư là lãnh đạo trung cấp của Giang Bắc Tàn Đao ở Nam Giang, cũng là người liên lạc duy nhất của hắn. Người này xuất quỷ nhập thần, việc thành thạo nhất chính là khiến người ta biến mất vô tung vô tích, càng không bao giờ để lại vân tay, DNA hay đầu mối gì.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ tổ chức này lại phái một lãnh đạo tới để giúp bốn tên phú nhị đại ngu dốt thoát tội, chẳng trách lần nào chúng tôi cũng bị đi trước một bước. Nghĩ tới đây, tôi chợt có một linh cảm chẳng lành, liền gõ gõ bàn mấy cái ra hiệu cho Tiểu Đào ra ngoài.
Tàn Ngạo Nam có vẻ đã đói muốn chết, đưa tay định với hộp cơm trên bàn. Thấy vậy, tôi khoát tay hất văng xuống đất, hắn trợn tròn mắt nhưng không dám đối mặt trực diện với tôi.
Ra ngoài, Tiểu Đào trấn an: "Anh cũng đừng kích động quá."
Tôi lắc đầu: "Cứ nghĩ tới những chuyện hắn gây ra là anh lại thấy căm ghét. Nói thật, từ trước tới giờ anh chưa gặp tên tội phạm nào đáng ghét như hắn."
Tiểu Đào nói: "Chuyện này có thể hiểu được."
Tôi hỏi: "Hỏi em chuyện này, sau khi bốn tên này bị tạm giữ, chúng có nói muốn gọi điện về nhà hay cho luật sư không?"
Tiểu Đào đáp: "Không hề."
Quả nhiên như tôi dự đoán, bốn tên này bị bắt vốn dĩ có chút quá khéo, tôi nhíu chặt lông mày hét lên: "Chúng muốn giữ chân chúng ta! Tối nay khẳng định sẽ có án mạng!"
Hoàng Tiểu Đào hỏi sao vậy, tôi nói: "Giải thích không kịp, gọi điện cho các quận phái cảnh sát tuần tra các ngõ ngách, nhất là những nơi ít người qua lại, những tòa nhà vắng vẻ, nếu như vận khí tốt có thể chúng ta sẽ ngăn được án mạng xảy ra."
Tiểu Đào gật đầu: "Em sẽ đi thông báo ngay!"