Chương 414: Sát nhân xuyên giới tính
Sau khi thuần cẩu sư đi khỏi, tôi không rời khu nhà ngay mà dùng điện thoại chụp lại dấu chân của hắn, dùng găng tay cao su thấm một chút đất mà giày hắn lưu lại, tháo ra bỏ vào túi nylon.
Tôi với Tống Tinh Thần đi ra bên ngoài, trông thấy một chiếc merc đỗ ven đường tài xế bên trong ngồi im như khúc gỗ, cũng không có phản ứng gì, có lẽ đây cũng là một 'con chó' của thuần cẩu sư.
Tôi định bước vào xe, Tống Tinh Thần chụp lấy vai khuyên bảo: "Nghĩ kỹ lại đi."
Tôi thở dài, nói nhỏ: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn của mình!"
Tôi biết tại sao thuần cẩu sư lại phải ép tôi đi làm công việc này, hắn là cao thủ tẩy não, tẩy nào phải bắt đầu từ hành động, khi tôi từng bước tiếp nhận những công việc bẩn thỉu này, dần dần lập trường sẽ bị thay đổi.
Hồi còn bé, nghe 'Kim tiêu Hoàng Thiên Bá', ban đầu Hoàng Thiên Bá là một hảo hán, nhưng sau khi bị quan phủ bắt được, quan phủ sử dụng chiêu vừa đấm vừa xoa, dục cầm cố túng, dần dần biến Hoàng Thiên Bá trở thành một ưng khuyển của triều đình hai tay dính đầy máu huynh đệ mình.
Con người một khi vượt qua ranh giới cuối cùng, sẽ nhanh chóng bị bôi đen, cho nên trong cuộc tỷ thí với Thuần cẩu sư tôi luôn phải bảo vệ ranh giới đó, ranh giới cuối cùng của tôi là lương tri.
Chúng tôi lên xe, tài xế bắt đầu lên đường, đi qua một cửa hàng gần đó, tôi nói: "Dừng một chút."
Tài xế dừng lại, tôi đang định xuống xe thì hắn rút súng ra, chĩa vào tôi, nói: "Chủ nhân đã lệnh, ngươi không được xuống xe giữa đường."
Tống Tinh Thần lạnh lùng: "Muốn ta chém đứt tay ngươi không?"
Tôi nói: "Thôi, Tống Tinh Thần, ngươi đi lấy dụng cụ cho ta, lát nữa gặp nhau ở công viên Tụ Bảo Sơn." Vừa nói tôi vừa đưa vật chứng mới thu thập được cho hắn, đồng thời gõ một dòng chữ trên điện thoại cho hắn nhìn: "Thông báo cho ba người họ, có thể họ sẽ bị ám sát!"
Tống Tinh Thần nhận lấy bọc nylon, không cảm xúc dặn dọ: "Cẩn thận!" Rồi xuống xe.
Tôi được tài xế chở tới công viên, giờ này còn chưa có ai, sương mù giăng dầy đặc. Mở cốp xe, bên trong có xăng, một cái xẻng, nước amin và các công cụ hủy thi diệt tích. Nước amin có thể tẩy xóa vân tay, và là lựa chọn tốt nhất để xóa vết máu.
Tôi lấy số dụng cụ, đi vào trong công viên, tài xế luôn bám theo phía sau. Công viên rất rộng, tôi tìm một chỗ cao nhìn xuống, ghi nhớ từng địa điểm có khả năng vứt xác.
Tìm một hồi, tôi chợt ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, nhìn kỹ xung quanh thì phát hiện một thi thể dưới gôc cây bị lấp bằng lá rụng.
Bới đám lá ra, nạn nhân nhìn qua giống một cô gái trẻ, nhưng xương yết hầu trên cổ họng và hình dáng xương chậu lại là đàn ông. Chân tay và cổ nạn nhân đều có dấu vết bị trói, người mặc váy màu hồng, đầu đội tóc giả, mặt trang điểm đậm. Chợt để ý giữa hai chân nạn nhân có vết máu, tôi vén váy lên nhìn thì phát hiện bộ phận sinh dục đã bị cắt tận gốc.
Một luồng nhiệt huyết nhất thời vọt lên trong đầu tôi, tên hung thủ này chính là kẻ sát nhân xuyên giới tính đã ẩn tích nhiều năm. Hắn là một tên đồng tính luyến ái, đặc biệt chọn những nam thanh niên tương đối điển trai, thậm chí là cả thiếu niên, mặc đồ phụ nữ vào, hãm hiếp rồi sát hại.
Mấy năm trước người này gây một vụ án man rợ, sau đó trốn biệt tăm, không rõ tung tích, nghe nói vụ án nổi tiếng bé trai mặc váy đỏ chính là do hắn gây ra. Ngàn vạn lần tôi cũng không nghĩ tới hắn lại chạy tới Nam Giang, ngông cuồng gây án dưới sự che chở của tổ chức.
Hít sâu mấy hơi ép tinh thần tỉnh táo lại, tôi bắt đầu kiểm tra thi thể. Nạn nhân chết được khoảng 4 tiếng, nguyên nhân tử vong là ngạt thở. Hung thủ cố định tư thế nạn nhân một cách đặc biệt, ví như ép chung tay chân ra phía sau, cưỡng ép tạo thành ngạt thở mà chết.
Trước khi chết nạn nhân bị hành hạ một thời gian rất dài, bị xâm hại tình dục, từ vết thương cũ nhất cho thấy, có lẽ đã bị giam giữ khoảng 5, 6 tiếng. Cằm nạn nhân có thứ gì đó màu trắng, quệt lên ngửi, là bọt cạo râu.
Vén váy lên, bộ phận sinh dục bị cắt mất bê bết máu, mà khiến cho người ta tức ngực đó là, bên trong lại có tinh trùng, xung quanh có mùi rượu, hình như là rượu vang. Chất tanin trong rượu vang có thể làm mạch máu co lại, hiệu quả cầm máu nhất định, xem ra hung thủ đã dùng rượu vang để rửa xung quanh vết thương.
Tôi chăm chú khám nghiệm tử thi, bất giác quên đi hoàn cảnh của chính mình. Đột nhiên một cú đá văng vào sườn tôi, tài xế hung tợn la lên: "Đừng có lề mề, thu dọn nhanh lên!"
Tôi ôm sườn, cắn răng nói: "Bảo ta tới hủy thu diệt tích, thì phải làm theo cách của ta."
Tài xế trừng mắt: "Đừng gạt ta, ta nhìn thấy ngươi đang kéo dài thời gian thì có, nhanh lên, sắp có người tới đây rồi."
Chợt có người đi tới, tài xế lập tức rút súng ra, người kia lại gần mới nhận ra đó là Tống Tinh Thần, hắn ném túi dụng cụ của tôi dưới đất, bất thình lình đấm thẳng vào mặt tài xế.
Tài xế dùng báng súng đánh trả, Tống Tinh thần bẻ quặt tay, dùng lưng hất hắn ngã xuống, tiếp đến đấm liên tiếp vào xương sườn tài xế, khiến hắn khóc thét.
Tôi nói: "Đủ rồi!"
Tống Tinh Thần vẫn cố bồi thêm hai cú, tôi nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc, rồi mới đạp tài xế văng qua một bên. Tống Tinh Thần trừng mắt: "Chạm vào tiểu thiếu gia một ngón tay nữa, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Tài xế tức giận, giơ súng lên nhắm thẳng vào Tống Tinh Thần, Tống Tinh Thần chẳng hề biến sắc nhìn hắn, cả hai giằng co tới cả phút, tôi không khỏi lo thay cho Tống Tinh Thần.
Chợt phía xa vọng tới tiếng nói của mấy ông lão đi tập thể dục buổi sáng, sương mù vẫn còn dày, họ không trông thấy gì nhưng nếu có tiếng súng, tuyệt đối có thể nghe, tài xế lúc này mới thu súng lại.
Tôi dùng xẻng đào một cái hố, bỏ thi thể vào, đổ nước amin lên cơ thể nạn nhân sau đó lấp đất, tỉ mỉ khôi phục nguyên trạng thảm cỏ, cuối cùng mở ô nghiệm thi ra, xóa sạch dấu chân.
Tôi phủi phủi tay: "Tới gặp hắn đi!"
Thuần cẩu sư cho tôi tấm thẻ khách sạn gần đó, đây là thẻ nội bộ của nhân viên, phòng nào cũng mở được, trên đó có một dãy số.
Chúng tôi tới khách sạn, lần này tài xế chờ ở bên ngoài. Tôi tìm tới căn phòng theo số ghi trên thẻ, mở cửa ra. Một gã đàn ông bên trong hét lên: "A, sao các ngươi vào được?"
Gã đàn ông nhìn qua chừng hơn 30 tuổi, hai mắt thâm sì, có vẻ như thức trắng cả đêm qua. Trong phòng không có gì đáng chú ý, trên bàn là cái cặp táp, hình như hắn đang đi công tác.
Người này nhìn không quá giống hung thủ, trên người không có lệ khí như vậy. Để khách sáo, tôi giơ giấy chứng nhận ra nói: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát."
Gã đàn ông sững sờ: "Làm sao anh biết? Tôi rõ ràng không báo cảnh sát mà."
"Cái gì?" Lại đến lượt tôi sững sờ.
Gã hốt hoảng nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi biết sai, được rồi tôi thừa nhận, tối qua quả thật có nhìn thấy việc không tầm thường."
Tôi bước nhanh tới cửa sổ, từ nơi này có thể dễ dàng nhìn xuống hiện trường vụ án, hỏi dò: "2h rạng sáng nay, anh không ngủ?"
Gã đáp: "Không, không có, lúc đó tôi nhìn thấy một người đàn ông đang hành hạ một cô gái trong công viên, tôi rất sợ hãi."
Tôi thoáng cái liền hiểu ra, Thuần cẩu sư bảo tôi tới gặp không phải là hung thủ, mà là nhân chứng, hắn muốn tôi giết người diệt khẩu!