Chương 415: Phế bỏ hắn!
Tôi bảo anh ta nói thật chi tiết tình hình cho mình nghe. Anh ta nói, gã đàn ông kia khoảng 4, 50 tuổi, khá cao, tầm 1m8. Lúc đó trong công viên chỉ có đèn đường, nhìn không rõ ràng lắm, đối phương hình như đè một cô gái mặc váy đỏ xuống làm chuyện đồi bại, khoảng cách quá xa nên không nghe thấy gì.
Anh ta là người tương đối nhát gan, sợ phiền phức nên không báo cảnh sát, tự lừa dối mình là tình nhân cãi nhau, khoảng hơn 1 tiếng sau, anh ta nhìn qua cửa sổ, hai người đó đã không thấy đâu nữa.
Tống Tinh Thần liếc tôi một cái, tôi biết chỉ cần mình gật đầu, hắn sẽ giết chết người đàn ông này, nhưng nếu như vậy thì vĩnh viễn tôi không thể quay đầu.
Im lặng một lát, tôi hỏi: "Còn có manh mối gì nữa không?"
Người đàn ông suy nghĩ, đáp: "Hình như hắn lái xe tới bởi tôi thấy bên cạnh có chiếc SUV màu đen."
Tôi dặn dò: "Cám ơn anh đã phối hợp, không cần báo cảnh sát, cũng không cần lộ ra, vụ án này là chúng tôi đang bí mật điều tra, biết chứ?"
Người đàn ông gật đầu liên tục: "Thật tốt...tuyệt đối đừng nhắc đến tôi, tôi chỉ là một công chức nhỏ đang đi công tác, không muốn dính vào rắc rối."
Tôi với Tống Tinh Thần rời khỏi khách sạn, câu đầu tiên tài xế nói khi thấy tôi là: "Xử lý xong chưa?"
Tôi đáp: "Xong!"
"Vậy về báo cáo với chủ nhân đi." Tài xế nói xong chuẩn bị lái xe.
"Không, ta còn phải tới một nơi." Tôi nói.
"Không được, chủ nhân đã dặn, không cho phép ngươi làm chuyện dư thừa." Tài xế từ chối.
Tôi giải thích: "Vừa nãy tra hỏi tên kia, hắn nói tối qua hắn còn ở chung với một người khác, ta phải giải quyết nốt nếu không thân chủ sẽ không an toàn."
Tài xế đảo con ngươi một chút, nói: "Ta phải xin phép chủ nhân cái đã." Sau đó lấy điện thoại ra, tôi nhanh chóng cho tay vào túi, dựa theo động tác hắn bấm số, ghi lại số điện thoại của Thuần cẩu sư.
Tài xế nói chuyện mấy câu sau đó ngắt máy, nói: "Chủ nhân nói có thể."
Tôi cười lạnh: "Đầu óc chó của ngươi cần linh động một chút mới làm vui lòng chủ nhân, hiểu không?"
Tài xế nói: "Ta một lòng trung thành với chủ nhân, không quan tâm báo đáp."
Sau khi lên xe, tôi liếc qua dãy số mình vừa bấm, mắt tôi có thể lưu lại tàn ảnh cho nên liếc một cái, 10s sau vẫn có thể đọc được. Tiếp đó tôi mở bản đồ trên điện thoại, tìm kiếm mấy quán rượu quanh đó, bảo tài xế tới một trong số đó.
Hung thủ rót một chai rượu vang nho lên người nạn nhân, cho thấy ở hiện trường có rượu, hơn nữa nạn nhân không bị bịt miệng chứng tỏ nơi đó hẳn phải là một nơi cách âm rất tốt, theo tôi nghĩ thì hầm rượu vang là một nơi tương đối phù hợp để gây án.
Hung thủ có thể thuê tổ chức bảo vệ hắn lâu dài, hiển nhiên là phải có tiềm lực kinh tế, hẳn là một chủ cơ sở rượu.
Cho tới trưa, chạy tới nhiều quán rượu cũng không tìm được người có đặc điểm phù hợp. Đúng lúc này thì Băng Tâm gọi điện tới: "Tống Dương ca ca, huynh đang làm gì vậy?"
Tài xế liếc tôi một cái qua kính chiếu hậu, tôi lập tức nói: "Không làm gì cả, lang thang trên đường thôi."
Băng Tâm nói: "Muội cũng vừa được nghỉ, đi chơi đi, huynh tới cửa thị cục chờ muội nhé."
Tôi vô cùng khó xử: "Hic..hôm nay..."
Băng Tâm nói: "Ai da, huynh nhất định phải tới mà, không đưa muội đi chơi huynh sẽ hối hận đấy!"
Tôi nghe ra có hàm ý trong lời nói của nàng, liền đáp: "Được rồi, quá trưa ta sẽ đến tìm muội."
Cúp điện thoại, tài xế cảnh cáo: "Đừng có làm trò."
Tôi mắng: "Ngươi là cẩu hay hồ ly vậy, sao đa nghi thế, ta với thanh mai trúc mã đi chơi cũng không được?"
Xe dừng, chúng tôi tới một cơ sở rượu đắt tiền có tên là Tụ Phong. Vào trong cửa hàng, nhân viên phục vụ hồ hởi chào đón, tôi phủ đầu: "Hai ngày trước có mua một chai rượu ở đây, cảm giác mùi vị không được bình thường, ta muốn gặp ông chủ."
Nhân viên bán hàng ngẩn người một chút, đáp: "Được, để tôi đi gọi ông chủ, anh ngồi chờ một lát."
Một lát sau, nhân viên dẫn tới một nam trung niên cao ráo, chừng 50 tuổi. Vừa nhìn thấy gương mặt này, trực giác của tôi mách bảo đây chính là hung thủ.
Để xác nhận, tôi dùng động u chi đồng quan sát hắn từ trên xuống dưới, quần áo toàn thân hắn đều là mới thay, móng tay có bụi bẩn chưa rửa sạch, trên mũi giày có cát, tinh thần cũng khá tiều tụy, giống như chơi bời lâu dài tạo thành. Còn có một đặc điểm nhỏ không tính là trinh thám, đó là cái mũi ưng của hắn. Trong một cuốn sách về dân tộc học có nói, trong số những đồng tính công, đa phần có mũi ưng, Lão Yêu không có đặc điểm này, theo tôi thì Lão Yêu là thụ.
Ông chủ ngồi xuống, không thoải mái lắm với ánh mắt của tôi, hắn cười hỏi: "Khách quan, tìm ta có chuyện gì?"
Tôi nhỏ giọng: "Thuần cẩu sư bảo tôi tới."
Ông chủ a một tiếng, cố ý lớn giọng: "Được rồi, ta dẫn cậu đi thăm hầm rượu một chút."
Tài xế nhỏ giọng mắng: "Ngươi gạt ta, chẳng phải ngươi nói đi gặp nhân chứng sao?"
Tôi đáp: "Ta có cách làm việc của riêng mình, một con chó không nên xen vào."
Bốn người chúng tôi đi vào hầm rượu, ở đây toàn là thùng lớn rượu nho, rượu nho chính hãng này đắt muốn chết, chẳng trách kẻ này có tiền như vậy, lại trả được thù lao cho Thuần cẩu sư.
Ông chủ cười nói: "Sao thuần cẩu sư hôm nay không đích thân tới? Chẳng lẽ là rất yêu thích ta, cho nên cố ý đổi tới một tiểu soái ca..."
Nói xong, hắn không đàng hoàng đưa cánh tay ra, Tống Tinh Thần bẻ ngược ngón tay hắn lại, ông chủ đau đớn kêu lên, tài xế vội nói: "Không được làm tổn thương thân chủ!"
Tôi nói: "Chúng tôi tẩy trắng thay ông, nhưng không cung cấp dịch vụ khác, tốt nhất ông hãy tôn trọng một chút!"
Ông chủ luôn miệng xin tha: "Đã hiểu, đã hiểu!"
Tôi nháy mắt cho Tống Tinh Thần buông tay ra, ông chủ chảy nước mât ôm lấy ngón tay bị đau. Tôi hỏi: "Xưng hô thế nào?"
Ông chủ khôi phục vẻ kiêu ngạo: "Đối với người ngoài ta chỉ là một ông chủ cơ sở rượu, còn trong giới ta có một cái têm vang dội: Dịch trang sát nhân ma!"
Tôi cố làm ra vẻ kinh ngạc: "Vụ bé trai mặc váy đỏ năm đó là do ông gây ra?"
Hắn lắc đầu: "Không, không, vụ đó ta không làm, có điều thủ pháp gây án của ta là dựa vào đó mà ra. Phải rồi, ngươi xử lý xong thi thể và nhân chứng tối qua chưa?"
Tôi đáp: "Làm sạch sẽ rồi."
"Tốt tốt tốt, hợp tác với các ngươi đúng là yên tâm, tiền ta sẽ chuyển vào tài khoản Thuần cẩu sư." Vừa nói hắn vừa lấy một chai rượu nho trên giá xuống: "Ta mời các ngươi uống một ly, hy vọng sau này tiếp tục hợp tác vui vẻ."
Tôi xua tay: "Không uống rượu vội, tôi sợ bỏ sót dấu vết, hỏi một câu, nơi này chính là hiện trường gây án?"
Ông chủ nói: "Ừ."
Tôi ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên bụi dưới đất có vết tích giãy dụa, hỏi: "Người chết là ai?"
"Một soái ca tới mua rượu, ta phải giăng bẫy hắn mấy ngày, cuối cùng mới lừa được hắn tới đây để thịt." Vừa nói hắn vừa cười khoái trá, giọng nói cứ như đang khoe khoang chiến tích bản thân.
Tôi gật đầu: "Thú vui không tệ!"
"Nói ra không sợ làm trò cười, ta có chứng bất lực, chỉ có khoái cảm lúc giết người mới khiến nó cương cứng lên được, cho nên mỗi lần nhìn thấy soái tiểu tử, nội tâm của ta xung động sẽ nảy ra ý đồ xấu, mức độ nghiện ngập này so với thèm rượu còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần!" Hắn giải thích.
Tôi cười: "Ông ngàn vạn lần con mẹ nó đừng có loại xung động này đối với tôi."
Hắn cũng cười: "Không có không có, ta tôn trọng ngươi cũng như tôn trọng thuần cẩu sư, phải rồi còn chưa được biết tên?"
Tôi không trả lời mà nói: "Ông từng giết bao nhiêu người rồi?"
"Không nhiều lắm, đại khái là bốn đứa." Hắn suy nghĩ rồi đáp.
"Sau khi giết người, 'vật kỷ niêm' mà ông giữ lại đâu, tôi rất có hứng thú thưởng thức một chút." Tôi nói.
Ông chủ liền biến sắc, tài xế đứng sau âm u nói: "Rốt cuộc ngươi có tính toán gì, việc riêng tư của thân chủ chúng ta không hỏi tới."
Ông chủ khôi phục nụ cười rất nhanh: "Không sao không sao, có thể hiểu, tiểu ca lần đầu làm chuyện này, sau này nên chú ý một chút."
Tôi hỏi: "Phải rồi, tính cách âm của nơi này thế nào? Nhân viên phía trên liệu có nghe thấy gì không?"
Hắn đáp: "Đại khái ngươi cũng yên tâm đi, hầm này là ta đặc biệt thiết kế, có tới 5, 6 tầng cách âm, cho dù bên trong có lựu đạn nổ, bên ngoài cũng không nghe được."
Tôi thu lại nét mặt vui vẻ, lạnh lùng ra lệnh: "Vậy thật cảm tạ ông, Tống Tình Thần, phế bỏ hắn!"