Chương 418: Tống Tinh Thần bị bắn
Tôi và Tống Tinh Thần đi không ngừng nghỉ, tới tìm các trợ lý trong danh sách, thông qua chất vấn từng người, tôi loại bỏ việc họ là nội gián. Nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra máy móc giám định trong trung tâm, xem có sự gian lận nào ở đó không.
Chuyện này thì mấy người trợ lý cũng không giúp được, tôi chỉ có thể tìm Băng Tâm nhờ vả. Gọi điện nói qua cho Băng Tâm, nàng nói: "Tống Dương ca ca, muội đang ở phòng thí nghiệm của trường, mẫu đất đã phân tích được, có một ít than đá và vôi."
"Than đá và vôi?" Tôi lẩm bẩm, phạm vi này quá rộng, nhà máy công nghiệp nặng trong thành phố không ít. Cũng không còn sớm nữa, tôi với Tống Tinh Thần từ biệt, hẹn nhau sáng mai ở cửa hàng.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi từ một số lạ, số này đã được mã hóa, không hiện lên, đầu dây bên kia là giọng thuần cẩu sư: "Tiểu thần thám, ra ngoài ăn sáng chứ, ta chờ ngươi ở gần tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa."
Tôi lập tức mặc quần áo, nhân tiện đánh thức Vương Đại Lý bảo hắn đi làm nhiệm vụ.
Xuống dưới lầu, Tống Tinh Thần đã đứng dựa vào cột điện chờ sẵn, trên tay là ly trà sữa, lôi một cây gậy ngắn trong túi ra đưa cho tôi, thì ra là một cây gậy ba khúc inox. Tôi vung thử mấy cái, rất vừa tay, bèn cất vào túi.
Tôi nói: "Đi thôi!" Rồi hai người đi tới tiệm sữa đậu nành. Giờ này chưa có khách, Thuần cẩu sư đang đứng trước quầy, gọi sữa đậu nành, bánh tiêu và bánh bao. Hắn còn tinh tế nhắc nhân viên thu ngân chưa cài cúc ngực, cô gái nhỏ giọng cảm ơn. Tôi nghĩ nếu bình thường gặp một người tướng mạo phổ thông như hắn trên đường, sẽ chẳng ai có thể nghĩ hắn là một tên tội phạm đại ác.
Thuần cẩu sư xách bữa sáng, nói với tôi: "Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng."
Hắn đi trước, chúng tôi theo sau, tới một công viên, hắn dùng khăn giấy lau ghế đá, ngồi xuống, lỉnh kỉnh mở túi đồ ăn ra, nói: "Cũng không biết ngươi thích ăn gì, cho nên mua mỗi thứ một ít."
Tôi nghiêm giọng: "Đừng khách sáo, nói chuyện chính đi!"
Hắn cắn miếng bánh bao, khẽ mỉm cười: "Hà, bánh bao nhân thịt heo dưa muối, mùi vị rất ngon, ngươi có muốn nếm thử không?"
Hai chúng tôi cứ đứng như vậy chờ hắn ăn sáng xong, Thuần cẩu sư lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Ngày hôm qua ngươi gây làm ta mất một khách hàng quan trọng, tổn thất về tiền thật không thể tính."
Tôi đáp: "Dù sao ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó."
"Tiểu thần thám, thái độ này của ngươi thật không đủ thành tâm, ngươi đùa bỡn thông minh vặt với ta, ta cũng phải cho ngươi một trừng phạt nho nhỏ."
Nói xong, thuần cẩu sư phất tay ra hiệu, đột nhiên Tống Tinh Thần đẩy tôi qua một bên, còn hắn thì như bị ai đấm mạnh, khom người, hai tay ôm bụng rỉ máu, từ từ khụy xuống.
"Tinh Thần!!!" Tôi hét lên, lao tới kiểm tra vết thương, thì ra là một phát đạn súng bắn tỉa. Đối phương dùng nòng giảm thanh, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên một tòa nhà phía xa có ánh phản chiếu, có lẽ là một tay súng bắn tỉa mai phục ở đó.
Tống Tinh Thần chống đao xuống đất, trán đầy mồ hôi lạnh, miệng vẫn cứng rắn: "Ta...ta không sao."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn thuần cẩu sư, hắn từ từ nói: "Ăn gian thì phải bị phạt, một phát súng này là cảnh cáo, nhiệm vụ hôm nay mà nói tương đối đơn giản, ta yêu cầu ngươi hộ tống một khách hàng rời khỏi Nam Giang, không được động tới một sợi lông chân của hắn, rõ chưa?"
Thuần cẩu sư đứng dậy, cầm bịch sữa đậu nành nói: "Được rồi, đưa bạn ngươi tới bệnh viện trước đi, 8h chúng ta chờ ngươi ở đây."
Nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, tôi nghiến răng ken két, lấy điện thoại ra gọi 120. Một phát bắn này không làm tổn thương xương sống, đạn xuyên qua phần mềm ở bụng, kỹ năng bắn súng của đối phương rất tốt, mục đích không phải giết Tống Tinh Thần mà là cô lập tôi.
Một lúc sau xe cứu thương tới, lúc đưa Tống Tinh Thần lên xe, hắn còn nắm tay tôi cố nói: "Tiểu thiếu gia, đợi lát nữa ta đi cùng ngươi."
Tôi lắc đầu: "Không, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, thuần cẩu sư không giết ta đâu, hắn còn muốn lợi dụng ta. Lần này là ta nợ ngươi, sau này nhất định sẽ trả!"
Tống Tinh Thần đáp: "Ngươi không nợ ta gì cả, đây là bổn phận của ta."
Y tá thúc giục: "Đừng nói chuyện với người bệnh nữa, anh muốn anh ta chết à?" Sau đó chụp ống thở vào miệng Tống Tinh Thần.
Tôi theo xe tới bệnh viện, sau khi đưa hắn vào phòng cấp cứu, một bác sĩ tìm tôi, nói: "Cậu thanh niên, vừa rồi có phải là vết đạn bắn không? Chúng tôi phải báo với bên cản sát."
Tôi lấy giấy chứng nhận ra: "Không cần, tôi là cảnh sát đây, anh ta là cảnh sát nằm vùng, không cẩn thận bị thương."
Bác sĩ yên tâm: "À, vậy làm phiền cậu ký tên vào biên bản đồng ý giải phẫu."
Tôi hỏi: "Nguy hiểm tới tính mạng không?"
"Không có gì đáng ngại, đạn không xuyên vào nội tạng nào, chủ yếu là mất máu quá nhiều thôi." Bác sĩ đáp.
Ký tên xong, tôi đóng tiền phẫu thuật và viện phí, ra cửa gọi điện cho Quang trọc, dùng sim mới mua.
Quang trọc nghe thấy giọng tôi thì rất kích động: "Tống ca, có gì giao phó?"
Tôi hỏi: "Vương Đại Lý có ở cùng ngươi không?"
"Có, bọn đệ đang ăn sáng."
Tôi nói sơ qua việc muốn nhờ hắn làm, cuối cùng dặn dò: "Chuyện này là phạm pháp, không bắt buộc, nếu ngươi từ chối ta cũng không có trách."
Quang trọc phỉ một câu, nói: "Phây, Tống ca đang mắng đệ đó sao? Cái mạng này của đệ thuộc về đại ca, chỉ cần đại ca nói một câu, cho dù phải ra ngoài chém người đệ cũng không chớp mắt."
Quang trọc nói với giọng chân tình, tôi không khỏi cảm thấy ấm áp: "Huynh đệ, ân tình này nhất định sẽ báo đáp!"
Tôi đón xe quay lại công viên, trông thấy một chiếc xe đỗ ngay cổng, liền mở điện thoại dự phòng bấm gọi cho Vương Đại Lý, giữ kết nối rồi giấu vào trong túi ở tay áo, cái túi này cũng là tự tay tôi may tối qua.
Lúc này, một gương mặt quen thuộc bước xuống, lại là Vương Nguyên Thạch, ông ta nói: "Lên xe đi, chủ nhân đã thống báo, trước 10h phải đưa người đi."
Tôi sững sờ một chút, giọng nói của Vương Nguyên Thạch này có phần khang khác, nhìn kỹ thì nét mặt hắn rất cứng nhắc, thì ra là đeo mặt nạ da người.
Trong xe còn có một cảnh sát, tất nhiên cũng là giả, một gã trung niên mập ngồi đằng sau, nét mặt hung ác. Tôi thoáng hiểu ra, Thuần cẩu sư thật là tinh quái, giả mạo cảnh sát đưa tội phạm chạy trốn.
Hai cảnh sát giả là chưa đủ, còn cần cố vấn là tôi để làm lá bùa hộ mệnh cho tội phạm.
Trước khi lên xe, Vương Nguyên Thạch giả lục soát người tôi từ trên xuống dưới, lấy ra gậy ba khúc và điện thoại, hắn cầm cái gậy, lạnh lùng hỏi: "Cái này để làm gì?"
Tôi nói: "Ngươi không yên tâm thì giữ nó đi, trả điện thoại lại cho ta, nếu không ta biết làm gì để giết thời gian trên đường?"
"Không được!" Hắn lạnh lùng đáp, sau đó cất gậy và điện thoại vào túi mình. Tôi lên xe, gã trung niên béo gật đầu với tôi một cái: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, một người bạn của ta đã bị ngươi bắt đấy."
Tôi hỏi: "Ngươi có sự tích vang dội nào?"
Gã trung niên cười ha hả: "Ta đâu có ngu đến mức khai lai lịch với ngươi, ta chỉ muốn nói không rơi vào tay ngươi đã là may mắn, lại được ngươi hộ tống bỏ trốn, đúng là vinh hạnh lớn lao."
Tôi cười cười, suy đoán từ lời nói của hắn, chắc chắn là một kẻ sát nhân!