Chương 419: Tay súng bắn tỉa thời chiến
Cả đường đi, tôi cứ ngâm nga hát nhỏ, đây là ám hiệu định sẵn giữa tôi với Vương Đại Lý, mỗi lần xe chuyển hướng tôi sẽ hát một bài khác nhau. Tám hướng, mỗi hướng tương ứng với một bài hát, sợ hắn nhầm lẫn tôi còn viết ra giấy.
Do luôn có kẻ giám sát, nên ở trong thành phố còn đỡ, chứ khi ra ngoài ngoại ô sẽ rất dễ bị phát hiện.
Khoảng 10h, chúng tôi ra tới ngoại ô, phía trước là trạm thu phí, có một cảnh sát giao thông chặn xe lại hỏi, tôi đưa giấy chứng nhận ra nói: "Chúng tôi là người bên thị cục, đang áp giải nghi phạm ra khỏi thành phố.
Cảnh sát giao thông không yên tâm, nói: "Tôi phải gọi điện xác nhận lại đã."
Tôi nghiêm mặt: "Lần này là hành động mật, chỉ có cục trưởng Tôn Hổ biết, anh có thể gọi trực tiếp cho ông ta." Sau đó đọc làu làu số điện thoại của Tôn Lão Hổ.
Cảnh sát giao thông lấy điện thoại ra, Vương Nguyên Thạch giả đút tay vào túi, biểu hiện rất căng thẳng, tôi từ tốn nói: "Nhưng nếu anh hỏi, thì là người biết bí mật, để tránh tin tức bị lộ, anh phải chịu tạm giữ 3 ngày."
Tôi đã đối mặt với quá nhiều lời nói dối, tự bản thân cũng hiểu rõ mười phần kỹ xảo nói dối này. Càng nói dối càng phải cương quyết, không được để tạo ra sơ hở, cho nên đại đa số trường hợp, lời nói dối nghe rất hợp lý, còn lời nói thật lại có vẻ hoang đường.
Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt tay cảnh sát giao thông, quả nhiên anh ta nhượng bộ: "Vậy được, mấy người đi đi."
Tôi gật đầu: "Cám ơn đồng chí đã phối hợp."
Ra khỏi trạm thu phí là hết mốc địa giới thành phố, tôi nói: "Dừng xe!"
Vương Nguyên Thạch giả nói: "Không được, chủ nhân đã căn dặn, phải đưa tới..."
Tôi đạp một phát vào ghế: "Dừng xe, ta muốn đi tiểu."
Gã trung niên nói: "Đúng lúc ta cũng đang mót, dừng xe một chút đi."
Xe đỗ vào rìa đường, xuống xe gã trung niên tìm chỗ khuất để đi cầu, Vương Nguyên Thạch giả cũng xuống hút thuốc, liếc tôi: "Sao ngươi không đi tiểu?"
Tôi giãn gân giãn cốt một chút: "Hóng mát cái đã rồi đi."
"Đừng giở trò, chủ nhân đã nói..."
"Ngươi thật trung thành với chủ nhân đấy, thử sủa tiếng chó nghe chút xem." Tôi châm chọc.
Vương Nguyên Thạch giả trừng mắt lườm, tôi chợt thấy có mấy chiếc xe vừa đi qua trạm thu phí, liền yên tâm nói: "Ta đi tiểu vậy."
Mấy chiếc xe kia chạy thẳng tới hướng chúng tôi, Vương Nguyên Thạch giả ném đầu thuốc xuống đất mắng: "Mẹ kiếp, ngươi gọi người tới. Tiên sinh, mau lên xe!"
Thân chủ vừa xách quần vừa chạy về, Vương Nguyên Thạch giả thô bạo ném tôi vào trong xe, thét tài xế chạy. Mấy chiếc xe lao tới rất nhanh, tôi dùng chân tì vào ghế ngồi, xe vừa đi được một đoạn thì bị một xe khác tông ngang hông, lực va chạm lớn khiến chiếc xe văng ra.
May là tôi có chuẩn bị trước nên không bị va đầu vào đâu, đạp cửa xe nhảy ra. Vương Nguyên Thạch giả cũng lảo đảo bước xuống, móc súng.
Tôi phát động minh vương chi đồng, hắn hét lên một tiếng, tôi nhân cơ hội lấy lại điện thoại và gậy inox, giũ gậy ra đập thẳng vào mang tai hắn.
"Con mẹ nó, ngươi dám giở trò!" Gã trung niên rút ra một con dao, từ trên xe lao xuống. Cùng lúc đó, một đám bặm trợn cũng nhảy xuống từ mấy chiếc xe kia, Quang trọc cầm đầu xông tới đạp ngã gã trung niên, giẫm mạnh lên tay cầm dao, hắn gào khóc đau đớn.
Còn tên tài xế bị khống chế dễ như trở bàn tay.
Quang trọc cười: "Tống ca, vẫn khỏe chứ!"
Tôi đáp: "Làm việc thật nhanh gọn, mau dọn dẹp hiện trường một chút tránh bị cảnh sát giao thông trông thấy, mang hai con chó này về nhốt lại, bỏ đói một ngày."
Quang trọc đá đá gã trung niên nằm dưới đất: "Còn tên này?"
Tôi nhận yêu cầu của thuần cẩu sư, không làm bị thương thân chủ mà mang hắn ra khỏi thành phố, giờ đã hoàn thành, liền nói: "Đưa hắn tới cục cảnh sát Võ Khúc, lát nữa ta sẽ điện cho Liêu tổ trưởng, bảo bên đó thu giữ."
Quang trọc vẫy tay bảo đám đàn em: "Làm việc đi!"
Đám đàn em đi tới trói hai 'con chó' lại, nhét giẻ vào miệng ném vào cốp xe. Tên thân chủ thì bị đưa lên một xe khác, trước khi lên xe còn hung tợn hét: "Biết lão tử là ai không? Chờ ta ra ngoài nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Tôi cười lạnh: "Chờ kiếp sau đi."
Chúng tôi nhanh chóng dọn sạch hiện trường, tôi lên một xe, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu cũng ngồi trên đó, Vương Đại Lý bị màn vừa rồi dọa sợ, nói: "Dương tử, ngươi quá can đảm, chuyện này mà là ta chắc không làm nổi."
Tôi cau mày: "Ngươi mang Ưu Ưu tới làm gì?"
Vương Đại Lý giải thích: "Để nàng một mình ở cửa hàng ta không an tâm."
Lạc Ưu Ưu đầy ngạc nhiên: "Tống Dương học trưởng, sao anh quen mấy đại ca giang hồ này?"
Tôi thở dài: "Nói ra dài dòng lắm."
Chúng tôi ngồi xe trở lại thành phố, Quang trọc định mời tôi ăn trưa, tôi từ chối: "Hôm nay sợ rằng không được, ta còn nhiều việc phải làm lắm."
Quang trọc cười: "Tống ca, lần nào mà ca chẳng bận rộn."
Tôi nói: "Chờ vụ án này kết thúc, ta đảm bảo sẽ đi tìm ngươi, mời tất cả huynh đệ này ăn một bữa, được không?"
Quang trọc vung tay: "Sao có thể để ca phải bỏ tiền, tới lúc đó cứ đến khách sạn Hải Thiên tìm đệ là được, giờ đệ không lăn lộn mù quáng nữa, lão đại cho đệ quản lý khách sạn rồi.
Tôi cười: "Được đó! Mà không làm chuyện gì khuất tất đấy chứ?"
Quang trọc xua tay lia lịa: "Không có không có, tuyệt đối không có, bọn đệ kinh doanh là đứng đắn."
Chúng tôi chia tay nhau tại một ngã tư, trước khi đi tôi đưa cho Quang trọc một tờ giấy, bảo hắn dựa vào đó huấn luyện hai tên chó. Huấn luyện thực ra rất đơn giản, nhưng lại tốn thời gian, hàng ngày nhốt chúng, dùng roi đánh, bắt hát quốc tế ca, không cho ăn cơm, chỉ khi nói một câu : ta là người bình thường mới được ăn một thìa.
Dùng độc trị độc không phải là cách thức tự tôi sáng tạo ra, thực ra bên Mỹ có một tổ chức gọi là 'giải độc tư tưởng' chuyên dùng các thức cực đoan tẩy não những đứa trẻ bị các giáo phái tà giáo bắt cóc, biến chúng trở lại bình thường, trả về cho gia đình.
Hai tên chó này trung thành nhất mực với thuần cẩu sư, chắc hẳn đã bị tẩy não rất sâu, có lẽ phải mất một thời gian tương đối dài mới có thể trở về bình thường, chắc phải tới khi án phá xong. Nhưng cũng không cần phải gấp, chỉ cần lúc đó họ ra tòa làm chứng chống lại thuần cẩu sư là được.
Quang trọc cười: "Đây là lần đầu đệ làm công tác tư tưởng, rất có tính kích thích, cứ giao cho đệ đi!"
Tôi lại lần nữa đùa bỡn thuần cẩu sư, hắn nhất định sẽ trừng phạt người nào đó bên cạnh tôi. Sau khi từ biệt Quang trọc, tôi nói với Đại Lý: "Tạm thời đóng cửa tiệm đi, các ngươi tìm chỗ an toàn trốn, về ta sẽ bảo Băng Tâm cũng tới đó, phải đảm bảo 24/24 có người canh gác, ta cũng sẽ nghĩ cách báo cho Tôn Lão Hổ."
Vương Đại Lý cười khổ: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì?"
Tôi nói: "Ngươi không tạo nghiệt, chỉ là vì quen biết ta mà thôi."
Vương Đại Lý lập tức nhoẻn miệng cười: "Nhưng ta không hối hận!"
Đúng lúc này Vương Nguyên Thạch gọi điện tới: "Tống Dương, ta đã điều tra được về thân phận Vương Học Binh. Ông ta căn bản không kết hôn, cũng không có con. Nhưng việc đi lính là thật, đã từng là lính bắn tỉa tham gia chiến tranh biên giới với Ấn Độ, từng giết 50 lính biên phòng, còn có..."
Vương Nguyên Thạch bỗng dừng lại rồi nói tiếp: "Năm ngoái ông ta mất tích bí ẩn 6 tháng."
Tất cả đã được giải thích, Vương Học Binh mới là người bắn Tần Ngạo nam, từ lúc ông ta đóng giả là cha nạn nhân tìm tới cục, kế hoạch giá họa của thuần cẩu sư đã bắt đầu...