Âm Phủ Thần Thám

Chương 422: Vương Đại Lý bị vu oan

Chương 422: Vương Đại Lý bị vu oan


Ra khỏi cục, Vương Nguyên Thạch nói: "Ta tiếp tục truy tìm tên siêu trộm kia."
Tôi đáp: "Được, vậy tôi đi về trước."
Từ biệt, tôi quay về cửa hàng, không thấy Đại Lý và Ưu Ưu đâu, gọi điện hỏi, thì ra Ưu Ưu đã thuê được phòng, cô bé nói địa chỉ cho tôi biết.
Tôi tới tiểu khu gần đó, vào một phòng ngầm dưới đất. Đẩy cửa ra, Tôn Băng Tâm, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu đều ở trong, trên bàn là một ít quà vặt với một bàn cờ tỷ phú. Ngoài ra còn vài cái túi ngủ cùng bộ dụng cụ xét nghiệm do Băng Tâm mang tới.
Tôi kinh ngạc: "Muội kiếm đâu ra vậy?"
Bănh Tâm nói: "Mượn ở phòng thí nghiệm của trường đại học đấy, huynh mau thu thập manh mối để cho muội xét nghiệm đi, không muội ở đây rảnh rỗi mà chết mất."
Tôi cười, kể chuyện vừa xảy ra cho mọi người nghe.
Buổi chiều ở đây chẳng có gì làm, Băng Tâm đề nghị tới bệnh viện thăm Tống Tinh Thần, tôi nói không cần, tai mắt của thuần cẩu sư ở khắp nơi, nếu như đi lại tùy tiện sẽ chính là điều hắn mong muốn.
Mấy người họ tiếp tục chơi cờ tỷ phú, tôi thì chẳng có hứng thú, đi đi lại lại trong phòng, sắp xếp lại những manh mối hiện có, suy tính bước hành động tiếp theo của thuần cẩu sư, tôi mơ hồ cảm thấy hắn đang lên một âm mưu trọng đại.
Từ khi bắt đầu bước vào kinh doanh, Vương Đại Lý đã có thói quen hút thuốc, một buổi chiều hút ba điếu, trong phòng sặc sụa mùi thuốc lá, Băng Tâm không chịu được mắng: "Học cái gì không học, lại học cái thói hút thuốc!"
Vương Đại Lý nói: "Đàn ông không rượu không thuốc, thì có khác gì thái giám?"
Tôi cau mày: "Mẹ, ngươi mắng ai đó?"
Vương Đại Lý xua tay: "Không không, ta không có ý đó, ta nói là nói người khác."
Băng Tâm hậm hực: "Được, mặc kệ ngươi, Tống Dương ca ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Tôi đồng ý, hai chúng tôi ra ngoài lượn lờ một lát, Vương Nguyên Thạch gọi điện báo cho tôi: "Tống Dương, có một người chỉ điểm nói đã gặp siêu trộm kia, hắn từ Cửu Giang tới, học trò của cao thủ Vân Trung Hạc thời Dân Quốc, giang hồ gọi hắn là Thiểm Điện Thủ. Những vụ hắn trộm đều phải có giá trị 10 triệu trở lên, vụ nhỏ không có hứng thú, hắn còn được mệnh danh là Bạch Bích Vô Hạ bởi cho tới giờ hắn chưa từng bị bắt. Quan trọng hơn là năm ngoái hắn mất tích một khoảng thời gian."
Tôi hỏi: "Có thể tìm được hắn không?"
"Hơi khó, người này thần long thấy đầu không thấy đuôi, cứ để ta nghe ngóng xem đã." Vương Nguyên Thạch đáp.
"Ông vất vả rồi." Tôi miễn cưỡng một tiếng, sau đó cúp máy.
Băng Tâm hỏi thế nào, tôi nói lại cho nàng biết, sau đó nàng hưng phấn nhảy cẫng lên: "Tìm được nhânh chứng, Tiểu Đào tỷ tỷ sắp được trả lại sự trong sạch rồi!"
Tôi lắc đầu: "Đừng vui mừng quá sớm, thực lực của địch với ta chênh lệch khá xa, thuần cẩu sư chỉ cần một tính toán nhỏ, chúng ta liền phải dốc hết vốn liếng ra hóa giải. Trong trường hợp hắn nghiêm túc đối phó, chỉ e chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm."
Băng Tâm hỏi: "Theo huynh nghĩ thì hắn rốt cuộc có mục đích gì?"
Tôi không trả lời trực tiếp, mà nói: "À phải, dặn dò muội một chuyện, bắt đầu từ bây giờ, cứ cách 1 tiếng phải nhắn cho ta một tin, ta nhận được sẽ hồi âm, nếu như ta mất tích, muội phải đi tìm Tôn Lão Hổ ngay."
Băng Tâm kinh ngạc: "Tại sao huynh sẽ mất tích?"
Tôi cười: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất ấy mà."
Băng Tâm nắm lấy tay tôi: "Tống Dương ca ca, huynh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha, nếu không cuộc sống của muội sẽ thật cô độc."
Tôi an ủi: "Sẽ không đâu, yên tâm!"
Chúng tôi đi bộ một vòng, ăn tối xong thì quay về phòng thuê, lại không thấy Vương Đại Lý với Lạc Ưu Ưu đâu. Mở cửa, trong phòng vẫn còn quà vặt hai người ăn thừa, gọi điện thì lại thấy tắt máy.
Tôi với Băng Tâm kinh ngạc nhìn nhau, lập tức chạy về cửa hàng, hỏi nhân viên, bọn họ cũng không biết hai người đi đâu.
Tôi sốt ruột, hai người mất tích chắc chắn có liên quan tới thuần cẩu sư, liền gọi điện cho Vương Nguyên Thạch và Tôn Lão Hổ nhờ hỗ trợ đi tìm, mình và Băng Tâm thì tới những nơi Vương Đại Lực hay đến.
Tìm khắp nơi tới tận 7h, Vương Nguyên Thạch gọi điện tới: "Một đồng nghiệp bên đội cảnh sát ma túy nói, 4h chiều có bắt một cặp nam nữ tàng trữ heroin, ngoại hình rất giống Vương Đại Lý."
Tôi giật mình: "Cái gì?"
Vương Nguyên Thạch nói: "Theo như đồng nghiệp ta nói, thì trên người hắn có nửa kg ma túy, đủ cho hắn ngồi tù 10 năm."
Tôi hỏi: "Làm sao cảnh sát ma túy lại biết?"
"Nhận được cuộc gọi nặc danh báo cảnh." Ông ta trả lời.
Tôi thầm chửi, đây cũng là do thuần cẩu sư bày trò, Vương Nguyên Thạch nói: "Hai người đang ở đâu, ta tới đón."
Lát sau, Vương Nguyên Thạch tới đón chúng tôi đến trụ sở đội cảnh sát phòng chống ma túy, mặc dù đây cũng thuộc hệ thống công an, nhưng thường ngày tôi không đến bao giờ.
Trong sân có mấy cảnh khuyển đang được huấn luyện, nhìn thật dữ tợn, Băng Tâm sợ hãi níu chặt tay tôi. Sau khi Vương Nguyên Thạch liên hệ, chúng tôi được đưa tới phòng tạm giam, trông thấy Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu. Vương Đại Lý khóc toáng lên: "Dương tử, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chiều nay ta đi ra ngoài ăn cơm, đột nhiên một nhóm cảnh sát xồ ra, đè ta xuống đất, sau đó tìm được một gói màu trắng, ta nào biết là cái gì."
Tôi hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Khoảng bốn rưỡi." Đại Lý đáp.
Tôi thở dài: "Chẳng phải ta đã dặn ngươi ở yên trong phòng, sao lại chạy ra ngoài?"
Lạc Ưu Ưu vân vê đuôi tóc nói: "Thật xin lỗi Tống Dương học trưởng, là em đòi ăn bún ốc, Đại Lý ca mới dẫn em đi."
Tôi bất đắc dĩ nhìn hai đồng đội heo này: "Ai nhét ma tuy vào người các ngươi?"
Vương Đại Lý nhăn mặt: "Không biết, bọn ta đi dạo tán gẫu, căn bản cũng không để ý ai tới gần."
Tôi tức giận mắng: "Thứ đồng đội ngu như heo, ngươi ở lại đây mấy ngày đi, nơi này coi như an toàn."
Sau khi ra ngoài, Vương Nguyên Thạch chào hỏi đồng nghiệp, nói rõ tình huống cho ông ta. Người đồng nghiệp cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, tìm được nhiều ma túy như vậy trên người một thanh niên trẻ, những tên buôn ma túy cũng chẳng có gan lớn như vậy, họ đồng ý sẽ chiếu cố.
Ra khỏi trụ sở, tôi nhận được một cú điện thoại, không có số hiển thị, quả nhiên là thuần cẩu sư, hắn nói: "Có hài lòng với món quà bất ngờ không?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Ngươi đúng là một cao thủ giá họa."
Hắn từ tốn: "Đây là do một tay ngươi gây ra cả, ngươi không thành khẩn đối với ta, cho nên ta phải phạt ngươi. 8h sáng mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Kim Long, hy vọng lần này ngươi có thái độ tốt hơn."
Tôi hỏi: "Ngươi định chơi trò này tới khi nào?"
Thuần cẩu sư cười: "Ta là người có quy tắc, tiếng nói của ta là cuối cùng. Sáng mai chỉ cần ngươi hơi có một động tác nhỏ mà để ta phát hiện, thì súng ngắm vào đầu bạn ngươi sẽ khai hỏa. Nhớ lấy, thành tâm mới đổi lại thành tâm."
Nói xong hắn lập tức cúp máy, thời gian kết nối vừa đúng 29 giây, tên này đúng là quá cẩn trọng. Vương Nguyên Thạch nói: "Sáng mai ta đi cùng với cậu."
Tôi lắc đầu: "Không, tôi đi một mình, Thuần cẩu sư tạm thời chưa làm gì tôi đâu, tôi sẽ mang theo bộ định vị."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất