Âm Phủ Thần Thám

Chương 423: Khảo nghiệm của Thuần cẩu sư

Chương 423: Khảo nghiệm của Thuần cẩu sư


Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, mang theo những gì cần thiết tới trung tâm thương mại Kim Long, thuần cẩu sư đứng đó, mặc một bộ áo khoác dài, tay chắp sau lưng.
Trông thấy tôi hắn cười, tôi thận trọng nói: "Nói đi, hôm nay muốn chơi trò gì."
"Không cần căng thẳng như thế, mau già lắm, chắc chưa ăn sáng?"
Bốn người bạn bị hắn hại, tôi không có tâm tư nói cười, thuần cẩu sư xoay người đi tới một cửa hàng nhỏ, mua một phần bánh Quan Đông, đưa cho tôi: "Ăn!"
Tôi không đưa tay ra lấy, mà cau mày nói: "Ta không thích vòng vo."
Thuần cẩu sư ra lệnh: "Nói năng cho đàng hoàng."
Tôi nói: "Không lẽ chuyện cỏn con này ngươi cũng định lấy bằng hữu để uy hiếp ta?"
Tôi nhận lấy bịch bánh, tiện tay định ném vào thùng rác, ánh mắt của thuần cẩu sư thoáng cái trở nên thâm độc: "Có biết cái giá cho việc cãi lại ta không? Chó càng khó thuần càng kích thích dục vọng nội tâm của ta, ta không hy vọng lộ ra bộ mặt thật trước ngươi đâu."
Tôi nghiến răng, dùng tăm xiên vào một cái bánh, bỏ vào miệng nhai, nhạt nhẽo. Bị người khác ép buộc làm chuyện gì đó khiến tôi cảm thấy nhục nhã, cũng đồng thời ý thức được tên này có ham muốn khống chế tới biến thái.
Sau khi ăn mấy cái bánh, thần sắc của thuần cẩu sư khôi phục bình thường, lại trở lại dáng vẻ một đại thúc nhân từ, hắn hài lòng nói: "Như vậy mới là biết nghe lời."
Tôi ném hộp bánh vào thùng rác, nói nhanh: "Ngươi sinh ra trong một gia đình trung lưu, từ nhỏ là một người tự ti, cha ngươi vô cùng nghiêm khắc, mẹ thì đã ly hôn hoặc mất sớm."
Thuần cẩu sư ngẩn người một chút, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi tiếp tục nói: "Thời niên thiếu của ngươi cũng không thuận lợi, là một tên mọt sách hay bị trêu đùa, ngươi có thói quen ngụy trang một bộ mặt khác để phục vụ. Ngươi thích mọi thứ đều phải ngay ngắn rõ ràng, nhưng thực tế lại không được như mong đợi, điều này khiến cho ngươi oán hận với mọi thứ xung quanh. Hôn nhân của ngươi cũng vô cùng tồi tệ, có thể ngươi cũng có con, nhưng lại rất phản nghịch, cho nên từ cảm giác không khống chế được ai ngươi tìm tới một sự bồi thường, khiến mình giống như chúa tể của tất cả."
Thuần cẩu sư lạnh lùng: "Ngươi đang phác họa tâm lý ta?"
Tôi nói: "Đáp lễ, ngươi thích khống chế người khác, ta thì thích phân tích người khác."
Thuần cẩu sư cười: "Tống Dương, hãy hy vọng biểu hiện tự tin này có thể mãi ở trên gương mặt ngươi, để tới một ngày nào đó ngươi sẽ không chỉ còn biết hoài niệm sự ngông cuồng một thời của mình."
Tôi nghe ra trong lời nói có hàm ý sâu xa, nhiệm vụ hôm nay tuyệt đối không đơn giản, liền nói: "Chúng ta vào thẳng vấn đề đi."
Thuần cẩu sư lấy ra một bức ảnh đưa cho tôi, trong ảnh là một người đàn ông gầy yếu: "Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, thay ta giết một nhân chứng, người đã bị ta giam lại, súng cũng đã chuẩn bị cho ngươi."
Tôi hỏi: "Chẳng phải ngươi không giết người ư?"
Hắn đáp: "Không phải ai cũng có tư chất trở thành chó, tên này không có tài cán gì, giết đi thì coi như bảo vệ môi trường, ngươi thấy sao?"
Tôi giễu cợt: "Ta thấy phá tan tổ chức của các ngươi mới là bảo vệ môi trường."
Hắn cười ha hả, lấy ra một bức ảnh khác, trên đó là một khẩu súng cùng viên đạn: "Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ là phần thưởng."
Tôi lập tức có phản ứng, đây là khẩu súng lúc đó Tiểu Đào đã cầm cùng viên đạn nàng bắn ra, trên đó chắc hẳn có vân tay của nàng, đây là chứng cứ quan trọng để lật lại vụ án.
Tôi nói: "Nếu thất bại?"
"Một người bạn của ngươi sẽ chết. Ta nói đủ hiểu chứ? Sau bức ảnh có ghi địa chỉ, làm cho sạch sẽ một chút."
Nói xong, hắn quay người nói với chủ quán bánh Quan Đông: "Làm phiền cho thêm một phần."
Tôi nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, nhiệm vụ hôm nay rất ít cơ hội ăn gian, nhưng nếu tôi giết người sẽ để lại nhược điểm, sau này càng không thoát khỏi sự khống chế của thuần cẩu sư.
Thuần cẩu sư căn dặn: "Không được gọi điện, đừng hòng giở trò."
Tôi siết chặt nắm đấm, quyết định trước tiên đi xem xét tình huống một chút, trên đường nhắn một tin cho ba người Băng Tâm, Vương Nguyên Thạch và Tôn Lão Hổ nói rằng họ có thể gặp nguy hiểm.
Tới địa chỉ viết sau bức ảnh, là một tòa nhà cũ, đi lên tới tầng 6 tôi phát hiện người kia bị giấu đằng sau tấm ván, hai tay bị trói chặt ngồi trên một chiếc ghế dựa, bên cạnh treo cái túi, trong túi là một khẩu súng lục bán tự động.
Người đàn ông trông thấy tôi thì kêu lên ư ư, tôi gỡ khăn bịt miệng anh ta ra, hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông khóc lóc: "Tôi chỉ là một kẻ buôn bán bình thường, không biết vì sao lại bị bắt cóc."
Tôi hỏi: "Anh đã nghe cái tên Thuần cẩu sư bao giờ chưa?"
"Chưa hề." Anh ta trả lời.
"Có phải anh dính líu vào vụ án nào không?" Tôi hỏi tiếp.
Anh ta không trả lời, tôi đưa giấy chứng nhận ra: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát!"
Anh ta lập tức vỡ òa: "Đồng chí cảnh sát, anh tới đúng lúc quá. Thực ra buổi tối mấy hôm trước tôi đi ra ngoài, trên đường bị đau bụng nên đỗ xe vào vệ đường giải quyết. Đúng lúc đó thì trông thấy hai chiếc xe đi ngang qua, ở giữa là một người thanh niên không mặc quần áo, chân trần chạy thục mạng. Tôi liền cảm thấy quái lạ, đây là chuyện gì, vì vậy liền len lén đi theo, sau đó...sau đó...tôi nhìn thấy bốn thanh niên lôi một cô gái trên xe xuống, kéo vào cái ống bê tông, cô gái vùng vẫy gào thét ầm ĩ, họ hành hạ chán cô ta thì quay ra đấm đá người nam thanh niên."
Tôi cả kinh, thì ra là nhân chứng trong vụ tứ đại thiếu gia. Tôi đỏ mắt mắng: "Lúc đó tại sao không báo cảnh sát?"
Anh ta khóc lóc: "Tôi sợ quá, bốn thanh niên kia có vẻ rất giàu có, tôi sợ bị họ trả thù. Nhưng sau đó vẫn có một cảnh sát tới tìm tôi, hỏi có trông thấy sự việc không, tôi kể lại sau đó liền bị anh ta đánh thuốc mê mang đi."
Tôi hỏi: "Hình dáng cảnh sát kia thế nào?"
Anh ta miêu tả một chút, thì ra là thuần cẩu sư đóng giả, tôi lại hỏi: "Bốn nam thanh niên, anh có thấy rõ mặt không?"
Anh ta liều mạng gật đầu: "Nhớ vô cùng rõ."
"Nếu như gặp lại họ, có nhận ra được không?"
"Có."
Người này là một mấu chốt quan trọng đối với vụ án bốn tên phú nhị đại, tôi đột nhiên hiểu ra, đây là một câu hỏi trắc nghiệm để thuần cẩu sư khảo nghiệm tôi. Hắn bắt tôi phải lựa chọn giữa cứu Tiểu Đào với việc định tội bốn tên phú nhị đại, nếu tôi không giết anh ta thì Vương Nguyên Thạch, Băng Tâm hoặc là Lão Hổ sẽ chết, cái giá này có đáng không?
Tôi liều mạng lắc đầu, bất kể như thế nào, tôi tuyệt đối không thể giết người, đây là giới hạn cuối cùng!
Thấy tôi đứng bất động hồi lâu, người đàn ông khóc nói: "Đồng chí cảnh sát, anh mau thả tôi ra đi, ngồi đây cả đêm, chân tay tê dại hết cả rồi."
Tôi nói: "Anh đừng nôn nóng, tôi gọi điện trước đã."
Tôi định gọi điện cho Tôn Lão Hổ bảo ông ta phái người tới, đúng lúc này đột nhiên có tiếng súng vang lên, tiếng nổ vang vọng trong tòa nhà trống. Tôi quay đầu nhìn lại, trên trán nhân chứng đã có một lỗ thủng, anh ta ngoẹo đầu bất động, máu chảy từ cái lỗ dọc theo sống mũi xuống tận cằm.
Thuần cẩu sư đứng ở phía sau, đeo găng tay cầm một khẩu súng, nói: "Ta đã nói trước, không được ăn gian. Ngươi đã thất bại!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất