Chương 424: Ta lệnh cho ngươi phải sống!
Tôi tức giận siết chặt nắm đấm: "Ngươi cố ý gài bẫy!"
Thuần cẩu sư nói: "Thực ra ta đã sớm đoán được ngươi sẽ không giết người, nhất lại là nhân chứng quan trọng như vậy. Tính cách của ngươi giống như nhà tù, trói buộc nội tâm của chính mình, vốn dĩ ngươi có rất nhiều đất dụng võ, lại bị cái tinh thần trọng nghĩa chán chết bó tay bó chân."
Tôi nghiến chặt răng, nhặt khẩu súng cạnh mình lên, nhắm thẳng vào thuần cẩu sư bóp cò, nhưng trong súng không có đạn.
Thuần cẩu sư nhún vai cười: "Chà chà, rốt cuộc ngươi cũng đã có bước tiến."
Tôi ném khẩu súng đi, tức đến phát run: "Có gì thì cứ đổ lên đầu ta, đừng mang bạn bè ta ra để uy hiếp."
Thuần cẩu sư nói: "Ngươi đã không còn tư cách để nói những lời này nữa. Nhược điểm của ngươi chính là sự tự tin, ngươi có biết ba bài khảo nghiệm vừa rồi có mục đích thực sự là gì không? Mục đích chính là để khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi, hôm nay ngươi một mình đến đây, không có ai đi cùng, mục đích của ta đã đạt được."
Thoáng cái tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người, hắn đã nói đúng hoàn toàn suy nghĩ của tôi, liền hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Ta muốn biến ngươi thành nô lệ!" Ánh mắt Thuần cẩu sư trở nên thâm hiểm: "Thực ra ta vốn không muốn vội vã dùng bạo lực, bởi giá trị của ngươi có hai mặt, một là tài năng của ngươi, hai là thân phận. Nếu như ngươi vô duyên vô cớ mất tích, tất cả mọi người sẽ biết ngươi bị biến thành chó, vậy thì thân phận của ngươi sẽ không còn ý nghĩa. Nhưng đây là ngươi ép ta, ngươi năm lần bảy lượt phá vỡ quy tắc, cho nên phải chịu trừng phạt."
Hắn bước tới một bước, tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị phát động minh vương chi đồng. Thuần cẩu sư nói: "Ta căn bản chẳng quan tâm sống chết của một cảnh sát, thực ra thứ ta muốn có được nhất là ngươi đó, Tống Dương. Vụ án kia chẳng qua là ta để cho ngươi phân tâm, cho ngươi có việc để làm. Giờ tuy ngươi coi ta là kẻ thù, nhưng sau khi tiếp nhận lễ rửa tội ngươi sẽ có một bản ngã mới, đến lúc đó sẽ cảm ơn ta, sẽ yêu quý ta, sẽ dùng tính mạng để thực hiện mệnh lệnh của tổ chức! Kẻ càng kiên cường thì sau khi khuất phục lại càng trung thành, ta thật không thể chờ tới lúc nghe ngươi gọi hai tiếng chủ nhân..."
Mắt hắn lóe lên một tia sáng khác thường, nở một nụ cười bệnh hoạn, cả người phát ra khí tức giống như một ác ma tới từ địa ngục.
Cho dù đối mặt với tội phạm nguy hiểm nhất đi nữa, hay đối mặt với thứ không thể giải thích được gọi là vật tà âm, tôi cũng không sợ hãi như lúc này. Bởi tôi biết, một khi rơi vào tay hắn, tôi mãi mãi sẽ không thể quay đầu, thậm chí sẽ trở thành đồng lõa, thay hắn sát hại những người đã từng là bằng hữu của mình!
Tôi nhắm mắt, sau đó mở ra, sợ hãi khiến cho uy lực của minh vương chi đồng tăng lên gấp bội, thuần cẩu sư hét lên một tiếng, một tay che mắt ngã ra đất, tay kia nổ súng bắn bừa mấy phát.
Tôi vội chạy xuống dưới lầu, vừa tới cầu thang thì một cây gậy từ đâu vụt tới, tôi không kịp chuẩn bị, né người ngã nhào lăn xuống.
"Không được làm chủ nhân bị thương!" Một tên đại hán hai tay nắm gậy quật tới phía tôi.
Không ngờ lại có mai phục phía dưới, trong lúc nguy cấp lại lần nữa dùng minh vương chi đồng, gã đại hán giống như gặp quỷ hét lên, ngã từ cầu thang xuống, phía dưới vang lên tiếng bịch nặng nề.
Liên tục sử dụng hai lần minh vương chi đồng, phản phệ khiên đại não tôi choáng váng, tuyệt đối không thể sử dụng tiếp lần thứ ba, bởi như vậy ngay cả cơ hội thoát thân cũng sẽ không có. Tôi loạng choạng bò dậy, vừa mới từ từ đi đến giữa nhà, đột nhiên một cái lưới tung ra.
Một tên cầm cái lưới kéo lại, tôi liền ngã ra đất, bị hắn kéo lê trên sàn, đá vào người tôi mấy cái.
Đột nhiên ánh sáng kim loại lóe lên, trên cổ gã cầm lưới xuất hiện một vệt máu, từ từ khuếch tán. Hắn theo bản năng lấy tay ôm vết thương, nhưng máu cứ không ngừng phun ra, cuối cùng đổ gục xuống đất.
Giết hắn không ai khác mà chính là Tống Tinh Thần, hắn dùng đao cắt lưới, tôi liền thoát được ra. Đúng lúc này thì có tiếng súng vang, Tống Tinh Thần ngồi sụp xuống, Đường Đao trong tay xé gió phi ra. Quay đầu nhìn lại, hướng đó có một tên cầm súng, Đường Đao cắm giữa mặt, từ từ quỵ sụp xuống đất.
Do động tác quá mạnh nên vết thương cũ rách toạc, Tống Tinh Thần dùng tay ôm bụng, kẽ tay có máu trào ra, hắn thúc giục: "Chạy!"
Tôi nói: "Cùng chạy!"
Tống Tinh Thần gần như hét lên: "Chạy mau!"
Lúc này có tiếng xé gió lao tới, Tống Tinh Thần xoay nửa vòng đá văng một vật ra. Vật kia cắm phập vào tường, thì ra là một cái phi đao.
Người ném phi đao là một gã to lớn, đằng đằng sát khí, cởi trần, đeo một cái đai, trên đai đều là phi đao, hắn rút ra hai cái, nắm chặt trên tay. Tôi lập tức lao tới cái xác tên cầm súng, rút thanh đao ra, ném cho Tông Tinh Thần. Tống Tinh Thần bắt đao, rất nhanh múa một vòng, tia lửa tóe lên giữ không trung, đánh bật hai con dao.
"Ta không sao, chạy mau!" Tống Tinh Thần hô to.
Tôi nghiến răng: "Không được chết!" Sau đó vọt xuống dưới lầu, phía trên vang lên tiếng đánh nhau.
Tôi chạy một mạch xuống lầu 1, minh vương chi đồng phản phệ khiến trước mắt tôi biến thành màu đen, vừa chạy ra sảnh thì phát hiện một nhóm người nhảy xuống từ mấy chiếc xe, tay ai cũng lăm lăm hung khí.
"Chủ nhân có lệnh, bắt sống hắn!" Tên đi đầu hô.
Tôi cắn răng, muốn xông ra từ chính giữa, nhưng chúng quá đông, bất luận chạy về hướng nào cũng không thoát, vòng vây càng ngày càng thu hẹp.
Tôi tuyệt đối không thể tiếp tục dùng minh vương chi đồng, minh vương chi đồng không đối phó được với nhiều người như vậy, hơn nữa nó là lá bài tẩy để cứu mạng tôi.
Chợt có tiếng va chạm lớn, Tống Tinh Thần đè trên người gã phi đao rơi xuống một chiếc xe, khiến nóc xe bẹp dúm. Bản thân Tống Tinh Thần cũng bị thương, người đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo như một con sói đơn độc.
Mọi người đều thất kinh, Tống Tinh Thần lộn một vòng nhảy từ trên xe xuống, đao trong tay chém thẳng vào tên gần nhất. Đám người đồng loạt lao lên, Tống Tinh Thân múa đao một cái, ba bốn tên trúng thương, máu văng tung tóe.
Nhưng đám người bị tẩy não này hoàn toàn không biết sợ hãi hay đau đớn, Tống Tinh Thần giết liền mấy tên vậy mà chúng vẫn lớp lớp xông vào. Tống Tinh Thần dần dận cạn kiệt thể lực, chống đỡ không nổi, bước chân đã mất đi sự vững chắc.
Hai gã bị thương máu me be bét lao vào ôm chặt lấy chân Tống Tinh Thần khiến hắn không thể cựa quậy. Một tên cầm dao găm xông tới, đâm phập vào bả vai hắn, bản thân thì bị Tống Tinh Thần chém bay đầu. Cái thi thể không đầu lại cứ thế ôm chặt lấy Tống Tinh Thần, ba cái xác cùng một người sống ngã lăn ra đất.
Đám người phía sau nhân cơ hội nhào tới, tôi hét lên: "Dừng tay!"
Bọn chúng dừng lại, tôi nói: "Tha cho hắn một con đường sống, ta đi cùng các ngươi."
Trên lầu vang lên tiếng vỗ tay, chỉ thấy thuần cẩu sư hiên ngang đứng đó, đám người thấy vậy thì đồng loạt quỳ xuống, thuần cẩu sư nói: "Ta đã nói rồi, ngươi quá mềm yếu, sớm như vậy có phải hay không?"
Tống Tinh Thần bị cái xác đè dưới đất, cuồng loạn hét: "Không, ngươi đi theo hắn, ta sẽ tự sát!"
Tôi nói: "Ta ra lệnh cho ngươi phải sống! Ngươi sống mới có hy vọng."
Bàn tay dính đầy máu của Tống Tinh Thần từ từ siết lại, lúc này một tên xông tới, chụp vải có thuốc mê vào miệng tôi, tôi dần mất đi ý thức...