Chương 426: Chạy thoát khỏi động quỷ
Thủ hạ của hắn trói tứ chi tôi lên thập tự giá, Đoàn Vân Khiết cầm một cái xi lanh rất lớn đi tới, tôi không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta tiêm thuốc vào người mình.
Thuần cẩu sư lắc vai, thủ hạ liền cởi áo khoác cho hắn, một tên mang tới cái roi da, thuần cẩu sư phất tay: "Các ngươi lui ra đi."
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thuần cẩu sư, hắn nói: "Biến con người thành nô lệ là một môn nghệ thuật. So với chuyện bỏ đói thì ta thích phương thức cổ xưa hơn, đau đớn! Thuốc vừa rồi là để tăng độ nhạy cảm các dây thần kinh của ngươi, cảm nhận đau đớn sẽ gấp bội người thường, chỉ cần có gió thổi lên người cũng giống như bị bỏng."
Tôi cắn chặt môi, thuốc đang phát huy tác dụng, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò dưới da, toàn thân âm ỉ, ngứa ngáy.
Thuần cẩu sư nói tiếp: "Ngươi nên vui vì đã rơi vào tay ta. Nếu như là người khác, họ sẽ tìm mọi cách biến thái hành hạ ngươi tới chết. Nhưng ta thì không, ta thưởng thức ngươi hơn bất kỳ ai, muốn dung nạp ngươi vào dưới trướng."
Tôi hít thật sâu, cố làm mình tỉnh táo, nói: "Ta là người họ Tống đầu tiên bị trói ở đây sao?"
"Đúng, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Được rồi, đã tới lúc nên bắt đầu."
Thuần cẩu sư vung roi đánh vào sườn tôi, cảm giác như bị một thanh sắt nung đỏ ép vào, nỗi đau xâm nhập xương tủy, tôi hét lên, toàn thân đổ mồ hôi.
"Gọi chủ nhân một tiếng, ta sẽ dừng lại."
"Đừng nằm mơ!" Tôi thở hổn hển.
"Phản kháng của ngươi không có bất kỳ ý nghĩa nào đâu, ý chí tan vỡ chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi nghĩ ngươi đặc biệt hơn biết bao người ta từng thuần phục ư?" Thuần cẩu sư hỏi.
Tôi nhếch mép: "Cứ việc hành hạ ta đi!"
Thuần cẩu sư thu hồi nụ cười trên môi, quất một roi. Sự đau đớn xông lên đại não khiến tôi muốn ngất xỉu, trong miệng phát ra tiếng hét không phải giọng của mình, vang vọng trong căn phòng nhỏ làm mãng nhĩ tôi đau buốt.
Thứ hắn dùng là loại roi da nhỏ cỡ S, đánh vào người tuy tiếng động lớn, nhưng không quá đau, cũng sẽ không để lại vết thương, ấy vậy mà tôi có cảm giác như da thịt bị cắt xé, đau tới thấu trời.
Đau đớn đã đi tới giới hạn chịu đựng của tôi, chỉ hai roi mà mồ hôi ướt đẫm toàn thân, cứ như vớt từ dưới hồ lên vậy. Tôi thở hổn hển, đau đớn khiến tôi sắp mất đi lý trí, thuần cẩu sư ra lệnh: "Gọi chủ nhân!"
"Ngươi nằm mơ!" Tôi thở hồng hộc, thều thào.
Chát, chát, hai roi liên tiếp, tôi ngửa mặt lên trời kêu lên thảm thiết, toàn thân nổi da gà. Cảm giác xấu hổ mãnh liệt trỗi dậy, bởi nội tâm tôi đang đấu tranh, ý chí cầu sinh đánh thẳng vào, thuyết phục tôi đầu hàng, thứ duy nhất chống đỡ chỉ có một tia tin tưởng - nhất định sẽ có người tới cứu tôi!
"Không tồi, người bình thường chỉ ba roi cũng không chịu nổi." Thuần cẩu sư tán thưởng.
Trán tôi đẫm mồ hôi, ngẩng đầu lên, nói cũng khiến cổ họng đau rát, vừa rồi hét quá lớn khiến dây thanh quản đã bị tổn thương.
Tôi nghiến răng: "Ngươi sẽ chỉ thu được một cái xác thôi!"
"Không, ta sẽ có một con chó trung thành!" Thuần cẩu sư nhếch mép, lại quất một roi, đau đớn đã vượt qua cực hạn chịu đựng. Tôi cảm giác ý thức bắt đầu mơ hồ, xung quanh trở nên hư ảo, đại não vì bảo vệ cơ thể mà sắp đưa tôi vào trạng thái bất tỉnh.
Thần cẩu sư mở vòi nước, dòng nước tưới lên người tôi, có cảm giác như nước thép nóng bỏng, toàn thẩn sưng đỏ lên, tôi run rẩy, răng va lập cập vào nhau, nói cũng không ra hơi.
Thuần cẩu sư siết roi trong tay, ba tiếng vút vút vang lên, nghe tiếng này tôi như chim sợ súng, nhắm mắt lại.
"Gọi chủ nhân!" Thuần cẩu sư nói.
"Ngươi...nằm...mơ!" Tôi thoi thóp.
Một roi quất tới người của tôi, lần này có vẻ thuần cẩu sư tức giận, tôi có cảm giác đau đớn như vỡ tan thân thể, chuyện xảy ra là không thể ngăn cản, nôn mửa một hồi. Trừ thức ăn và nước dịch dạ dày, tôi còn nôn ra một cái cúc áo sáng lóa. Đó là bộ đinh vị mà Băng Tâm đưa cho tôi, từ lúc ở tòa nhà cũ tôi đã nuốt, thứ bị chúng phá nát ban nãy chỉ là một viên pin điện tử, là tôi cố ý diễn cho chúng xem.
Thuần cẩu sư cả kinh nhặt nó lên, sau đó ném vỡ, nổi giận gầm lên một tiếng: "Khốn kiếp!"
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, tôi nở một nụ cười thắng lợi, sau đó liền hôn mê.
Tôi đang bất tỉnh thì đột nhiên cảm giác có một mũi kim lớn cắm vào cơ thể, hét lên tỉnh dậy, trông thấy Đoàn Vân Khiết đang tiêm thứ gì đó cho mình.
Tôi hung tợn mắng: "Ngươi, con chó này!"
Đoàn Vân Khiết nói: "Đừng hiểu lầm, tôi đang tiêm thuốc giải cho anh, tôi không bị tẩy não, chỉ giả vờ khuất phục hắn thôi."
Tôi lạnh giọng: "Ta không tin!"
Đoàn Vân Khiết cởi trói cho tôi: "Anh không cần phải tin tôi, bây giờ tôi đưa anh đi trốn."
Rơi xuống đất, tôi dùng hai tay chống xuống, nôn liên tục, cảm giác như nôn cả dạ dày ra ngoài. Đoàn Vân Khiết đưa tới một chai nước và quần áo, tôi không suy nghĩ nhiều vặn ra uống.
Nhưng hai tay vô lực, căn bản không thể mặc quần áo, Đoàn Vân Khiết nói: "Để tôi giúp anh!"
Cô ta mặc quần áo cho tôi, giờ không phải lúc để xấu hổ, dù sao cũng đã như vậy rồi. Đoàn Vân Khiết nói: "Tôi tốt nghiệp khóa 13 trường cảnh sát, là đồng môn của Hoàng Tiểu Đào bạn gái anh. Năm đó tôi được cấp trên giao nhiệm vụ nằm vùng để tiếp cận thuần cẩu sư, không ngờ bị hắn đoán được, tôi chỉ có thể giả vờ xu nịnh, bảo toàn chính mình."
Tôi thất kinh: "Phía cảnh sát đã điều tra hắn từ lâu?"
Cô ta trả lời: "Thuần cẩu sư tới Nam Giang đã ngót nghét 10 năm, chỉ có điều trước đây hắn dùng biệt danh khác. Có bằng chứng cho thấy, không ít đại án trong 10 năm qua đều do hắn âm thầm đứng sau, tôi đã thu thập được rất nhiều tội chứng, chỉ cần liên lạc được với cấp trên liền có thể định tội hắn."
Giải dược bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể tôi dần khôi phục cảm giác, Đoàn Vân Khiết đưa tôi ra khỏi căn phòng, trên đường gặp hai tên đi ngược lại, hỏi: "Đoàn Vân Khiết, ngươi dẫn hắn đi đâu?"
"Chủ nhân ra lệnh cho ta mang hắn tới nơi an toàn." Cô đáp.
Đối phương buông lỏng cảnh giác, Đoàn Vân Khiết đột nhiên vung chân kẹp cổ một tên quật ngã ra đất. Tên còn lại rút dao, Đoàn Vân Khiết một chiêu liên thủ đẻ chặt hắn xuống, sau đó một cước đá mạnh vào gáy, cả hai tên liền hôn mê.
Đoàn Vân Khiết ra dấu: "Đi theo tôi!"
Phía xa vọng lại mấy tiếng súng, tôi hỏi: "Cảnh sát tới à?"
"Không." Đoàn Vân Khiết trả lời: "Thuần cẩu sư chuẩn bị di dời hết nô lệ của mình đi, những ai chưa được huấn luyện xong chỉ có thể bị bắn chết."
Tôi cắn chặt răng, tên ma đầu này, ta nhất định phải đưa ngươi ra công lý!