Âm Phủ Thần Thám

Chương 428: Bắt giặc bắt tướng.

Chương 428: Bắt giặc bắt tướng.


Tôi và Đoàn Vân Khiết lên một xe cảnh sát, nhớ lại quãng thời guan vừa trải qua, nội tâm tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh. Trước đây tôi gọi đám thủ hạ của Thuần cẩu sư là chó, nhưng giờ thì rất cảm thông với họ, mỗi người họ đều đã từng trải qua hành hạ như tôi mà biến thành nô lệ.
Tôn Lão Hổ lên xe, ngồi quay xuống đối diện tôi, đột nhiên cả kinh nói: "Đại chất tử, ngươi không sao chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không sao."
"Sao lại không sao được, ngươi tự xem mình đi." Lão Hổ đưa tay xoay kính chiếu hậu lại, tôi nhìn vào gương một cái, nhất thời ngây người, tôi đang rơi lệ! Lúc này thì tâm tình không khống chế được nữa rồi, tôi ôm mặt khóc to.
Tôn Lão Hổ thở dài một tiếng: "Tên khốn kiếp này, ta nhất định phải giết chết hắn!"
Ông ta vươn tay nắm lấy vai tôi, Tôn Lão Hổ cũng là người không biết cách an ủi, chỉ là nắm chặt bả vai, nói: "Tối nay đừng về nữa, qua nhà ta đi." Sau đó đưa cho tôi một cái khăn giấy.
Tôi lau nước mắt, Tôn Lão Hổ nói: "Có một tin tốt..."
"Là gì?" Tôi hỏi.
Tôn Lão Hổ định nói lại thôi, mắt liếc về phía Đoàn Vân Khiết, có chút không an tâm: "Cô cấp bậc là gì, thượng cấp là ai?"
Đoàn Vân Khiết trả lời rành rọt, thì ra cô ta trực thuộc đội đặc nhiệm, vừa tốt nghiệp đã nhận nhiệm vụ nằm vùng, có điều thượng cấp đã hi sinh. Tôn Lão Hổ nghiêm nghị nói: "Đồng chí Đoàn Vân Khiết, không phải tôi không tin cô, nhưng cô mất tích đã ba năm, đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ hoài nghi."
Đoàn Vân Khiết nói: "Trong tay tôi có một bản danh sách những khách hàng mà thuần cẩu sư từng giúp tẩy trắng, là chứng cứ quan trọng để khởi tố hắn, điều này có thể chứng minh tôi không bị tẩy não."
Tôn Lão Hổ nói: "Danh sách đâu?"
Đoàn Vân Khiết chỉ vào đầu mình: "Tôi không thể giở trò trước mặt hắn, danh sách đã ghi nhớ trong đầu."
Tôi hỏi: "Danh hiệu lúc trước của thuần cảu sư là gì?"
"Lúc trước hắn gọi là Dạ Hành Giả, thực ra từ đầu hắn không phải người của tổ chức mà là một tên chuyên bắt cóc tống tiền, sau đó tổ chức nhìn ra năng lực của hắn, mới thu nhận." Đoàn Vân Khiết giải thích.
Tôi gật đầu: "Xem ra Bộ công an đã sớm điều tra cái tổ chức này..."
Tôn Lão Hổ nói tiếp: "Ngay từ lúc ông nội ngươi hợp tác với chúng ta đã bắt đầu rồi, chỉ là lần nào cũng tay trắng trở về, hoặc là người tham gia nhiệm vụ mất tích bí ẩn, hoặc là phạm tội một cách khó hiểu."
Tôi ngẩn người một chút, xem ra những việc mà Tôn Lão Hổ biết nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.
Tôn Lão Hổ nói: "Đoàn Vân Khiết, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý làm bài test cho cô, xác nhận nếu tâm trí cô bình thường sẽ làm thủ tục khôi phục chức, cho cô trở về hàng ngũ."
Đoàn Vân Khiết định giơ tay chào, sực nhớ hai tay đang bị còng, chỉ có thể mỉm cười: "Cám ơn Tôn cục trưởng!"
Tôn Lão Hổ nói: "Cả Tống Dương nữa, ngươi cũng phải được điều trị toàn diện về tinh thần."
Vừa nghĩ tới phải kể với bác sĩ về những chuyện đã trải qua, thâm tâm tôi liền phản kháng, lắc đầu nói: "Con không sao!"
Tôn Lão Hổ nói: "Phải nghe lời!"
Mấy chữ này thật giống như kim châm, kích thích tôi, tôi hét lên: "Con đã nói con không sao, đừng có đánh đồng con với bọn chúng!"
Sự giận dữ của tôi khiến ai nấy trong xe sợ hãi, ý thức được mình đã thất thố, tôi lẳng lặng cúi đầu: "Con biết rồi, con sẽ chấp nhận chữa trị tinh thần!"
Chúng tôi về tới thị cục, trông thấy Tiểu Đào, Băng Tâm, Đại Lý và Nguyên Thạch đứng ở cổng. Nhìn tôi mang còng tay, Vương Đại Lý thất kinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôn Lão Hổ đáp: "Đây chỉ là để bảo vệ nó thôi, chúng ta vào trong nói đi."
Đã lâu mới được nhìn thấy Tiểu Đào, tôi mỉm cười, biết bao nhiêu lời muốn nói lại nghẹn ở cổ, chỉ thốt ra được một câu: "Anh về rồi!"
Hoàng Tiểu Đào xông tới ôm tôi, ghì thật chặt: "Tống Dương, em lo cho anh muốn chết!"
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Tống Tinh Thần đâu?"
"Anh ta không có gì đáng ngại, đang nằm ở bệnh viện." Tiểu Đào đáp.
Chúng tôi lên lầu, vào một gian phòng họp, bên ngoài có lính gác trang bị súng trường, xem ra là một cuộc họp cơ mật.
Trước khi vào, Tôn Lão Hổ tháo còng cho tôi, bên trong có rất nhiều người, có cả Hình đội trưởng và những đội trưởng khác.
Mọi người yên vị, Tôn Lão Hổ hắng giọng nói: "Hôm nay Nam Giang xảy ra một vụ bắt cóc ác ý, trên tay chúng ta có chứng cứ chứng minh một kẻ có tên là thuần cẩu sư đang huấn luyện tội phạm để đối đầu với cảnh sát."
Tôn Lão Hổ nói khá nhiều, nội dung chủ yếu là hiện giờ Sở công an Tỉnh đã thành lập tổ chuyên án đặc biệt điều tra thuần cẩu sư. Những vụ đã bị thuần cẩu sư gài tang vật tạm gác lại, tập trung toàn bộ lực lượng chiến đấu, quật ngã Thuần cẩu sư, cho nên Tiểu Đào và Đại Lý hiện giờ được tại ngoại.
Theo manh mối hiện có, thân phận thật sự của Thuần cẩu sư không rõ, hắn không có mặt trong hệ thống hộ tịch, rất có thể đã phẫu thuật thay đổi diện mạo. Công việc chủ yếu của hắn là tẩy trắng cho tội phạm, cùng với việc sắp xếp người gánh tội thay. Hiện đã có ít nhất 40 vụ án đã điều tra rõ có liên quan tới Thuần cẩu sư, nhưng chưa có bằng chứng trực tiếp.
Trước đây cảnh sát cứ điều tra từng vụ án riêng lẻ, lực lượng bị phân tán cho nên cũng giống như việc chúng tôi điều tra bốn tên phú nhị đại, bị thuần cẩu sư đùa bỡn.
Lần này Tôn Lão Hổ định thay đổi phương châm, bắt giặc phải bắt tướng, giải quyết tận gốc, tập trung toàn bộ lực lượng nhằm quật ngã Thuần cẩu sư.
Tôn Lão Hổ nói: "Các đồng chí, lần này tuy nói là phá án nhưng chẳng khác nào một cuộc chiến tranh. Đây là lần đầu tiên cảnh sát tuyên chiến với cái tổ chức này, mỗi người chúng ta đều phải chuẩn bị thật tốt cả thể chất lẫn tinh thần, cùng với tâm lý sẵn sàng hy sinh, mọi người có lòng tin không?"
Tất cả đều đồng thanh: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Cuộc họp kết thúc, tôi cùng mọi người ra ngoài, chẳng ai yên tâm để cho tôi về nhà, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, anh có muốn tới nhà em không?"
Băng Tâm kéo tay tôi: "Hay là tới nhà muội đi."
Tôi nhàn nhạt đáp: "Không đi đâu cả, tới thăm Tống Tinh Thần."
Mọi người quyết định cùng đi, tới bệnh viện, vừa vào phòng đã nghe tiếng nhốn nháo, một y tá giọng ngăn cản nói: "Không được, giờ anh chưa thể xuất viện."
Tống Tinh Thần hừ nhẹ: "Đừng có cản tôi!"
Tôi đi vào, Tống Tinh Thần trông thấy thì ngẩn người một chút, đột nhiên quỳ xuống: "Tiểu thiếu gia, lần này là ta hộ vệ bất lực, xin ngươi trừng phạt ta đi!"
Tôi lắc đầu: "Không cần, ta về rồi, ngươi đã cố hết sức."
Tống Tinh Thần cố chấp quỳ, tôi đột nhiên có một cảm xúc phiền não, hét: "Đứng dậy, cút lên giường cho ta!"
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, bây giờ tôi đặc biệt sợ ánh mắt này, gò má giật giật nói: "Tôi không sao, tôi rất bình thường, đừng nhìn tôi như kẻ tâm thần."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, anh có đói không, hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó?"
Tôi lắc đầu: "Không đói, anh chỉ muốn ở đây yên tĩnh một lát."
Tiểu Đào xua những người khác đi về trước, tôi ngồi bên cạnh giường Tống Tinh Thần, khả năng bây giờ tôi đã mắc tâm bệnh, không dám ở một mình, sẽ cảm thấy rất bất an. Tiểu Đào biết hiện tinh thần tôi không quá ổn định, ngồi tán gẫu cùng mình, tôi rất biết ơn nàng.
Quả thật đã quá mệt mỏi, khoảng 10h hơn tôi liền gục xuống ghế ngủ thiếp đi, trong giấc mơ lại trông thấy Thuần cẩu sư, tay cầm thanh sắt nung đỏ đang dí vào người mình...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất