Chương 441: Bộ xương chắp vá
Rất nhanh tôi đã sắp xếp được bộ xương, bởi vì không phải là ghép cho người khác nhìn, chỉ cần mình nhìn hiểu là được cho nên ghép khá tùy tiện. Tống Khiết ngoẹo đầu hỏi: "Anh ghép thành cái gì vậy, tên người yêu à?"
Tôi phát hiện bộ hài cốt này có chút là lạ, Tống Khiết lại hỏi: "A, anh có bạn gái chưa?"
"Sao em lắm mồm thế?" Tôi gắt.
"Nói chuyện cho đỡ sợ." Tống Khiết chu mỏ.
Tôi bỏ lại bộ xương vào cái hũ, nhét vào trong mộ, lấp đất, sau đó đắp thảm cỏ lên, bằng mắt thường thì gần như không nhận ra dấu vết gì. Tôi tiếp tục đào ngôi mộ thứ hai, Tống Khiết hỏi: "Rốt cuộc anh phát hiện điều gì mà chẳng nói tiếng nào thế?"
Tôi nói: "Im lặng là vàng!"
"Thôi đi, lại vòng vo."
Lặp lại hành động, sau khi nghiệm xong ba bộ xương đã là 12h khuya, tôi phủi đất trên tay, nói: "Ta đã hiểu rõ chân tướng."
"Cái gì chân tướng?" Tống Khiết hỏi.
"Chân tướng là vì sao lại có thêm một thi thể vô căn cứ, hai bộ xương anh vừa mới nghiệm thiếu hai xương sườn, bộ thứ 3 thì thiếu hai đoạn xương sống..." Ngắm nhìn bốn phía, tôi nói tiếp: "Nếu anh đoán không lầm, thì những bộ xương trong các ngôi mộ ở đây cũng thiếu mấy cái xương, những mẩu xương này đủ để ghép thành một người hoàn chỉnh."
Tống Khiết che miệng nói: "Anh đừng nói chuyện kiểu này được không? Sao em nghe kinh dị quá, việc gì phải ghép thành một người chứ?"
Tôi nói: "Điều này chẳng rõ ràng sao?"
Tống Khiết giậm chân la lên: "Rõ ràng cái gì, em chẳng hiểu gì cả."
Tôi thở dài một tiếng, giải thích cho con bé, trong cây đa có một bộ xương, điều này cho thấy trong những đám mộ ở đây có một mộ rỗng. Hung thủ không muốn bị phát hiện, liền lấy ở mỗi ngôi mộ một mẩu xương, ghép thành một người hoàn chỉnh bỏ vào ngôi mộ rỗng đó.
Tống Khiết kinh hãi: "Ai đã làm chuyện này?"
Tôi cười: "Em phải hỏi là, ai có thể làm được chuyện này mới đúng. Người có thể tiếp xúc với hài cốt trong thôn, mỗi lần lại giấu đi một mẩu xương mà không bị nghi ngờ, chỉ có duy nhất một người, đó chính là..."
Đúng lúc này Tống Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Có người tới!"
Tôi kinh ngạc, ai lại lên núi vào đêm hôm khuya khoắt thế này, ba chúng tôi lập tức tìm chỗ trốn. Chỉ thấy xa xa có một điểm sáng, từ từ đi lên trên núi. Người đó đi rất chậm, ánh sáng từ cái đèn pin khiến chúng tôi lóa mắt, không rõ người tới là ai.
Người đó đi tới cạnh một ngôi mộ, quỳ xuống, đèn pin bỏ sang một bên, lấy tiền vàng trong túi ra, bắt đầu đốt, miệng lẩm bẩm: "XX huynh đệ, ta lại tới viếng ngươi, mong ngươi sớm đầu thai, đừng ám ta nữa."
Giọng nói này nghe rất quen, là Diêm bà bà!
Giọng nói của bà ta rất khó nghe, cộng thêm khoảng cách xa, tôi không nghe rõ hai chữ đầu tiên.
Tống Khiết nhỏ giọng, giơ ngón tay cái với tôi: "Anh Tống Dương, anh đúng là liệu sự như thần, hung thủ quả nhiên là bà ta."
Tôi ra sức ra hiệu chớ lên tiếng. Giọng của thiếu nữ rất cao, mặc dù âm lượng của Tống Khiết không lớn, nhưng ở nơi tĩnh mịch này vẫn đủ cho Diêm bà bà nghe thấy loáng thoáng. Diêm bà bà hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn xung quanh, nói: "Là ngươi sao? Sự việc năm đó là ta bất đắc dĩ, đừng tìm ta nữa, muốn tìm thì tìm người kia đi."
Xem ra bà ta có nỗi hổ thẹn trong lòng, tôi vốn định nhảy ra chất vấn, nhưng trong hoàn cảnh này, Diêm bà bà đã già, nhỡ bị dọa chết thì manh mối sẽ đứt đoạn cho nên quyết định để mai tới thăm.
Diêm bà bà có vẻ sợ hãi, cầm đèn pin lên từ từ đi xuống núi. Chờ bóng bà ta biến mất, chúng tôi mới ra, tôi nói: "Đi, đến xem cái mộ kia một chút!"
Chúng tôi tới ngôi mộ kia, trên đất còn đầy tro giấy vàng. Tôi lại dùng cách thức ban nãy, lôi hũ sành bên trong ra, đổ hài cốt ra đất. Đúng như tôi dự đoán, bộ hài cốt này là được chắp vá từ những mẫu xương khác nhau, nhưng lại thiếu mất xương sọ, có lẽ do xương sọ quá lớn nên không cách nào lấy đi.
Tôi thầm nói một câu bội phục, lại có thể dùng thủ đoạn này che trời che đất, gượng ép làm ra một bộ thi thể.
Tống Khiết thắc mắc hỏi: "Làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Tôi nói: "Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, tới ngày nào đó bộ xương trong thân cây bị phát hiện, nhất định sẽ có người nghĩ tới đi điều tra các nấm mồ. Khi đào lên, mộ nào cũng có hài cốt, như vậy sẽ không thể đoán được danh tính người chết, dù gì thì bước đầu tiên để phá án là phải xác định được danh tính nạn nhân."
Nghĩ tới đây, tôi lại nói: "Người tôn cây đa lên làm thần thụ chắc cũng là Diêm bà bà chứ?"
Tống Khiết gật đầu một cái: "Đúng vậy, vải trên cây là do bà ta buộc lên, anh nghĩ bà ấy là hung thủ à?"
Tôi lắc đầu: "Chưa chắc chắn, phải rồi, đây là mộ của ai?"
Trước nấm mộ cũng không có bia, Tống Khiết nhìn một hồi mới nói: "Cái này phải hỏi mẹ em, mộ phần trên núi đều sắp xếp theo vai vế và tuổi tác, xem gia phả có thể biết được."
Đúng lúc này có tiếng bước chân dồn tới, người đến không mang đèn pin, Tống Tinh Thần lập tức đặt tay vào chuôi đao. Khi người kia đến gần mới nhận ra, thì ra là Tống Hạc Đình, bà nói: "Mấy đứa trẻ này, cả đêm không về, làm ta lo gần chết."
Tôi nói: "Cô cô, con đã tra được một ít manh mối, cô có biết cái mộ này là của ai không?"
Tống Hạc Đình phất tay một cái: "Để mai rồi nói, giờ này là giờ nào rồi, mau đi về ngủ!"
Tôi vội đắp lại ngôi mộ, còn hũ hài cốt thì cầm đi, Tống Khiết hỏi: "Anh lấy cái này làm gì?"
Tôi nói: "Làm chứng cứ!"
Tống Khiết hốt hoảng: "A, anh định mang người chết về nhà á? Nhỡ ma xồ ra thì sao?"
Tôi bật cười: "Có thể xồ ra hồn ma của ai được? Hài cốt này là của mấy chục người chết ghép lại, chẳng lẽ mấy chục hồn ma cùng hiện ra sao?"...
Sáng sớm hôm sau, Tống Hạc Đình dẫn chúng tôi tới từ đường, mở gia phả ra xem. Gia phả là một cuốn sổ đã ố vàng, trên đó là những nhánh tên chằng chịt, tất cả người trong thôn đều có tên ở đây.
Tống Hạc Đình tra tìm người nhà họ Tống qua đời mấy năm gần đây, đột nhiên tôi thấy một cái tên quen thuộc: Tống Dương! Tôi kinh ngạc nói: "Sao gia phả này lại có tên con?"
Tống Hạc Đình cười: "Bởi vì con cũng là người nhà họ Tống."
Tôi liếc mắt nhìn Tống Khiết và Tống Tinh Thần, nói: "Không đúng, Tống Dương này không phải là con! Con nhớ lúc Tống Khiết lần đầu gặp con có nói một câu sao lại có hai Tống Dương. Còn có lúc chúng con ra ngoài, Tống Khiết gọi con là "Tống Dương biểu ca", con trả lời thì con bé lại có phản ứng thiếu tự nhiên. Cho nên người có tên Tống Dương trên gia phả này thật ra là..."
Tôi chỉ thẳng vào Tống Tinh Thần: "Hắn!"
Lông mày Tống Tinh Thần khẽ động, biểu hiện này chứng minh tôi nói đúng.
"Không sai, Tống Tinh Thần trên gia phả có tên là Tống Dương, trưởng thành nó mới đổi tên thành bây giờ. Hồi bé tiểu Khiết gọi nó là Tống Dương biểu ca đã thành thói quen." Tống Hạc Đình tán thưởng: "Tống Dương, con quả là một người thông minh nhất Tống gia."
Tôi nói: "Thực ra con đã sớm để ý trên ban thờ có bài vị mang tên ông nội, tên của cô lại giống hệt tên của cô con, trong này ắt có huyền cơ gì đó."
Tống Hạc Đình giải thích: "Thực ra cũng không có huyền cơ gì, mà thực ra nhánh bên này là cái bóng của nhánh bên con."