Chương 440: Khai quan
Tôi suy nghĩ một lát, hỏi trưởng thôn: "Cây đa kia được coi là thần thụ từ bao giờ?"
"Ta không biết, thực ra ta cũng coi như là một cán bộ thôn, đối với loại mê tín dị đoan này vẫn giữ thái độ mâu thuẫn. Nhưng tất cả mọi người đều tin nó là thần thụ, ta chỉ có thể tôn trọng, mặc dù chẳng tin thần thụ cái gì cái gì." Trưởng thôn bất đắc dĩ nói.
Con dâu trưởng thôn đang khâu đế giày bên cạnh, nói: "Cha, cha quên rồi sao, cái năm đó tự nhiên buổi tối cây đa sáng lên, tất cả mọi người đều nói Thụ Thần hiển linh."
Trưởng thôn nhớ ra: "Ừ nhỉ, là sự việc năm năm 2013."
"Năm 2013?" Tôi trầm ngâm chốc lát, chẳng phải năm năm trước? Cái gọi là cây đa phát sáng hẳn là phốt pho trong thi thể phát tán ra ngoài, có cùng nguyên lý với lửa ma chơi, điều này cho thấy có người giấu xác bên trong thân cây từ trước đó.
Trưởng thôn nói: "Mà cậu thanh niên, sao cậu lại có hứng thú với cái cây này như vậy?"
Tôi nghĩ tạm thời chưa nên tiết lộ, bèn nói: "Không có gì, chỉ là tôi tò mò thôi."
Trưởng thôn cứ nhất định giữ chúng tôi ở lại ăn cơm, vất vả lắm mới từ chối được. Ra bên ngoài, tôi thấy rất mờ mịt, vụ án này có chút bó tay, thi thể không chạm vào được, danh tính người chết cũng không rõ ràng.
Trong đầu chất chứa suy tư, tôi im lặng đi đi lại lại ở bờ ruộng, Tống Khiết cười hì hì ở phía sau nói: "Anh ấy sao vậy, điên rồi à?"
Tống Tinh Thần giải thích: "Đang suy nghĩ vụ án đấy."
Tống Khiết đề nghị: "Anh họ, đi lên núi bắt chim sẻ với em đi."
Tôi nói: "Hai người đi đi, ta loanh quanh ở đây một lát, trưa nay gặp ở nhà cô cô."
Tống Khiết hoan hô một tiếng: "Trưa nay gặp lại." Sau đó lôi Tống Tinh Thần đi.
Tôi suy nghĩ mất một tiếng, đột nhiên nhìn thấy mấy ngôi mộ hoang trên bãi đất mà hôm qua tổ chức minh hôn. Chợt tôi thông suốt, năm năm qua trong thôn không có ai mất tích nhưng nhất định có người qua đời, liệu thi thể trong thân cây có phải là một trong số đó? Nếu như vậy tất nhiên sẽ có một ngôi mộ rỗng.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, tôi rảo bước nhanh về nhà cô cô, Tống Hạc Đình đang hái rau trước cửa, nhìn thấy tôi bà hỏi: "Tiểu Khiết và Tống Tinh Thần không đi cùng con à?"
Tôi nói: "Cô cô, muốn tra vụ án này, con cần phải làm một việc, đó là tối nay con cần lên núi khai quan!"
Động tác tay của Tống Hạc Đình dừng một chút, nhướn mày: "Nếu bị thôn dân biết sẽ hỏi tội con đấy!"
Tôi giải thích: "Không cần mở quan tài thật, con chỉ cần một cái xẻng Lạc Dương, Ngỗ Tác nghiệm thi sẽ không để lại dấu vết."
Tống Hạc Đình nói: "Tự con cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để ai nhìn thấy. Ta không có xẻng Lạc Dương, nhưng sân sau có ít tôn và sắt, con tự làm đi."
Tôi rất vui vì cô cô ủng hộ hành động của mình, lập tức ra sân sau, dùng tôn, sắt và gậy trúc tự làm một cái xẻng, thử đâm mấy cái xuống đất, rất ok.
Nháy mắt trời đã tối, ăn cơm xong, vừa nghe nói tôi muốn lên núi nghiệm thi, Tống Khiết hào hứng đòi đi theo.
Ba chúng tôi lần mò ra ngoài, ai cũng có động u chi đồng, chẳng cần đèn pin. Tới nghĩa địa, Tống Khiết có vẻ hơi sợ, nói: "Sẽ không có ma chứ?"
Tôi cười: "Em sợ ma? Có phải người nhà họ Tống không vậy?"
Tống Khiết bĩu môi: "Em đâu có giống anh, ngày nào cũng tiếp xúc thi thể, Tống Dương, anh đã gặp ma bao giờ chưa?"
Tôi gật đầu: "Gặp rồi."
"Kể nghe một chút...mà thôi, về rồi hãy nói...không không, sáng mai nói đi!" Tống Khiết sợ hãi bịt tai.
Tôi dùng xẻng bắt đầu đâm xuống một mộ phần, lôi đất ra ngửi ngửi, xác nhận có chôn thi thể. Sau đó cứ như vậy thăm dò toàn bộ mộ trong nghĩa địa, cũng không tìm được thứ cần tìm, tôi lẩm bẩm: "Không đúng, sao mộ nào cũng có xác, còn mộ phần nào khác không?"
Tống Khiết nói: "Người trong thôn đều chôn ở đây, đi lên nữa chính là mộ phần của liệt tổ liệt tông, anh muốn đi đào mộ Tống Từ?"
Tống Tinh Thần mắng: "Con bé này không biết giữ mồm giữ miệng, coi chừng thiên lôi đánh trúng đầu đấy."
Tống Khiết cười hì hì: "Em trốn sau lưng anh, muốn đánh thì đánh cả anh luôn!"
Tôi chẳng có tâm trạng đùa cợt, ngồi trên một ngôi mộ, suy nghĩ, chẳng lẽ còn có điểm mù gì hay sao?
Ngồi không biết bao lâu, Tống Khiết đưa tay huơ huơ trước mặt tôi, nói: "Người suy nghĩ, anh không lạnh sao?"
Tôi nói: "Quay về lấy dụng cụ, chuẩn bị khai quan nghiệm thi!"
Tống Khiết kinh hãi nói: "Chẳng phải anh đã nghiệm rồi sao, còn muốn mở quan tài làm gì?"
Tôi nghiêm túc nói: "Loại trừ tất cả khả năng, chỉ còn lại một khả năng duy nhất, những thi thể trong đám mộ này nhất định thiếu một cỗ, ta dám khẳng định!"
Hai người nhìn nhau, Tống Tinh Thần nói trước: "Tống Dương, ngươi phải suy nghĩ cách xóa dấu vết, chỉ cần sáng mai thôn dân nhìn thấy mộ bị đào, vụ án này sẽ không thể tiếp tục điều tra..."
Tôi gật đầu: "Yên tâm đi, làm thế nào để mở quan tài mà không bị phát hiện, Ngỗ Tác còn giỏi hơn Đạo Mộ tặc đấy, hơn nữa ta chỉ cần mở ba ngôi mộ là đủ."
Tống Khiết hỏi: "Tại sao?"
Tôi nói: "Trước mắt đây chỉ là suy đoán của anh, đợi kiểm chứng rồi nói cũng chưa muộn."
Tống Khiết như phát điên kêu lên: "Anh thật là người thích vòng vo!"
Lúc chúng tôi xuống núi, hai vợ chồng Tống Hạc Đình đi ngủ rồi, để không đánh thức họ, Tống Tinh Thần bay người nhảy qua bờ tường, sau đó ném ra một cái cuốc chim, một cái xẻng. Tống Khiết bắt lấy vô cũng nhẹ nhàng, sau đó Tống Tinh Thần nhảy ra.
Quay lên núi, tôi hỏi Tống Khiết: "Ở đây mọi người có nghi thức lấy cốt táng, chỉ cho anh những mộ nào đã làm qua nghi thức này."
Tống Khiết chỉ một cái, tôi đi tới nhìn một chút, không hạ xẻng ngay, mà xúc một lớp đất cỏ nguyên vẹn phía sau, rồi đào một cái hố từ đó. Để không làm ngôi mộ biến dạng, tôi làm rất cẩn thận, mất khoảng nửa tiếng mới đào được một cái hố đủ thò tay vào.
Đêm khuya nghĩa địa hoàn toàn tĩnh mịch, khu rừng phía sau bị sương đêm bao phủ, thỉnh thoảng có những tiếng động quỷ dị phát ra, Tống Khiết sợ hãi, kéo áo Tống Tinh Thần, nói: "Cũng may em không phải Văn Tống, không phải làm những chuyện kinh dị này."
Tôi cười nói: "Người chết thì có gì đáng sợ, người chết là trung thực nhất."
Tống Khiết cau mày nói: "Anh thật là lớn mật, em gái bội phục bội phục."
Tôi quỳ xuống, thò tay vào trong cái lỗ, Tống Khiết sợ hãi nhảy ra sau lưng Tống Tinh Thần, nhú đầu ra nói: "Anh Tống Dương, anh không sợ trong đó có bàn tay nắm lấy tay mình sao?"
Tôi thì chẳng sợ bị ma nắm tay, chỉ sợ sờ phải một con rắn trơn tuốt mà thôi. Có điều rắn thì chỉ mùa đông mới chui trong hang.
Chợt tay tôi sờ phải thứ gì đó lông lông, mềm mềm, chít một tiếng chạy trốn, thì ra là chuột đồng. Có chuột thì không có rắn, tôi thở phào.
Rốt cuộc tôi sờ tới một đồ vật thô ráp, thò nốt tay còn lại vào, lôi từ bên trong ra một cái hũ sành.
Gỡ phần miệng hũ ra, tôi đổ đống xương người ra đất trống, quỳ rạp xuống bắt đầu sắp xếp thành hình dáng. Tống Khiết hỏi Tống Tinh Thần: "Thường ngày anh ấy cũng biến thái như vậy à?"
Tống Tinh Thần lắc đầu: "Không, còn biến thái hơn thế này nhiều!"