Âm Phủ Thần Thám

Chương 446: Chuyện năm xưa

Chương 446: Chuyện năm xưa


Lời vừa thốt ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ít người mắng tôi ăn nói bừa bãi, tôi xin mọi người kiên nhẫn, đừng sốt ruột, từ từ giải thích.
Dựa vào kích thước hạt đào này, thực quản con người gần như không có khả năng nuốt trôi, cho dù cố gắng nuốt thì dị vật cũng sẽ gây bệnh biến nghiêm trọng.
Hạt đào sắt chọn bà cốt này là do bà cốt đời đầu bịa ra, nguyên nhân là quả phụ dưới thời phong kiến có địa vị thấp hèn, bà cốt đời thứ nhất vì muốn sau này các bà cốt có thể kiếm sống, cho nên mới biên tạo ra một nghi thức như vậy. Thực ra nó chỉ được đeo ở trong người, nghi thức nuốt hạt đào cũng chỉ là màn ảo thuật che mắt mà thôi.
Bí mất này được bà cốt truyền cho đời kế tiếp, lưu truyền trong các đời bà cốt tiếp sau, nhưng người ngoài lại cho rằng hạt đào nằm trong bụng bà cốt, đây lại chính là thủ đoạn mà hung thủ nghĩ ra để vu oan. Nhưng việc này không qua mắt được tôi, đầu tiên là máu gà trên hạt đào, sau nữa là dạ dày của Diêm bà bà không có dấu vết bị mổ xẻ.
Ai sẽ biết hạt đào được đeo trên người Diêm bà bà? Ai có thể thuận lợi lấy nó trong tay? Chỉ có một, đó chính là Thúy Hoàn!
Thực ra cái huyền cơ này lúc ở sảnh trà đạo tôi đã ý thức được, nhưng lúc đó không nghĩ Thúy Hoàn sẽ giết người để vu oan, không định lật tẩy nghi thức bịa đặt thiện ý này. Nhưng giờ thì bà ta đã là hung thủ, tôi cũng chẳng cần khách khí.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thúy Hoàn, tôi nói: "Ngoài những điều trên, tôi còn phát hiện một manh mối, đó là Diêm bà bà bị thắt cổ bằng sợi băng đô buộc tóc, hung khí chắc vẫn còn trên người hung thủ. Còn nữa, trước khi chết Diêm bà bà giãy dụa đã cào xước tay hung thủ, Thúy Hoàn, xin bà giơ tay lên cho tất cả mọi người cùng xem. Nếu như trên tay không có vết cào, thì bà là trong sạch."
Thúy Hoàn cắn chặt môi, không tự ý thức được là cắn tới nỗi môi bật máu, tôi để ý bà ta cố ý dùng tay áo che mu bàn tay, sự thật đã rõ như ban ngày.
Tôi lạnh giọng: "Người trong cây đa cũng là do bà giết?"
Thúy Hoàn liều mạng lắc đầu: "Không phải là ta!"
Trưởng thôn đột nhiên quát lớn: "Thúy Hoàn, cô thật to gan, lại dám gây tội lớn như vậy, người đâu nhốt cô ta lại, chờ tộc trưởng xử lý."
"Chờ đã!" Một giọng nói cất lên, Tống Tinh Thần từ trong đám người bước tới, tay cầm một quyển sổ.
Trưởng thôn cả kinh: "Đó là..."
Tôi giải thích: "Tôi vừa mới bảo Tống Tinh Thần mang gia phả của Tống gia tới đây!"
Trưởng thôn thất kinh: "Gia phả không được mang ra khỏi từ đường, các cậu làm sao có thể..."
Tôi nói: "Tôi sẽ tạ tội với cô cô sau."
Tôi giở cuốn gia phả ra, bất ngờ là Thúy Hoàn lại có hai đời chồng, hai người chồng lại là anh em với nhau, người chồng thứ nhất tên Tống Thanh Hà, người sau tên Tống Thanh Dương. Tống Thanh Hà chết 8 năm trước, phía trên ghi chú là bị bệnh qua đời, Tống Thanh Dương thì ba năm trước đi đốn củi chết ngoài ý muốn.
Tôi hỏi: "Thúy Hoàn, người trong thân cây là Tống Thanh Hà, chồng đầu của bà, đúng chứ?"
Thúy Hoàn run lẩy bẩy gật đầu: "Phải."
Trưởng thôn đột nhiên nói: "Sự thật giờ đã rõ ràng, người phụ nữ này đúng là ác độc, đã mưu sát chồng lại còn hại Diêm bà bà. Người đâu, giải cô ta đi!"
Thúy Hoàn hung tợn la lên: "Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, hôm nay ta sẽ nói toàn bộ bí mật của cái thôn này ra!"
Trưởng thôn mắng: "Đừng ngậm máu phun người. Người đâu, giải cô ta đi!"
Hai thanh niên bước tới khống chế Thúy Hoàn, bà ta đột nhiên xoay người đá văng một người ra, thân pháp như con sóc vọt tới trưởng thôn. Trưởng thôn hốt hoảng la lên: "Cô ta điên rồi, mau ngăn lại!"
Một người khác xông tới, giao đấu với Thúy Hoàn mấy chiêu, rồi một quyền đánh bay bà ta. Thúy Hoàn ôm ngực nôn ra một búng máu.
Đám thôn dân tỏ rõ bộ mặt xấu xí, ai cũng là người luyện võ, nháy mắt chen nhau lên. Tống Tinh Thần cầm vỏ đao đánh trúng ngực một người, hắn lùi về phía sau ngã xuống. Tống Tinh Thần liền quét đao phong vạch rõ giới tuyến, không ai dám bước tới.
Trưởng thôn mắng: "Tống Tinh Thần, người một nhà giao thủ không động đao, ngươi quá trớn rồi!"
Tống Tinh Thần nói: "Các vị chú bác, Tinh Thần xin đắc tội, tôi theo lý không theo thân tình, trước khi nghi phạm nói rõ ràng, không ai được động tới bà ta!"
Trưởng thôn trách mắng: "Hỗn láo! Gia có gia pháp, nữ nhân này tội nghiệt ngút trời, phải bị xử tội!".
Đúng lúc này có một giọng nói cất lên: "Nhắc tới gia pháp, còn phải do tộc trưởng quyết định!"
Sắc mặt mọi người chợt biến, chỉ thấy Tống Hạc Đình từ trong núi đi ra, bà không còn mặc bộ đồ nội trợ trong nhà nữa, mà thay vào đó là một bộ hán phục đỏ thắm, tay cầm một cây giáo, Tống Khiết kích động la lên: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới!"
Tống Hạc Đình vuốt đầu con gái, nhìn vòng quanh mọi người, nói: "Xin lỗi đã tới chậm, phụ nữ ra ngoài luôn mất thời gian. Sự việc nếu đã tới mức này, chi bằng chúng ta liền mở cuộc đối thoại song phương, rõ ràng nói cho ra lẽ."
Sắc mặt trưởng thôn khó chịu nói: "Đương gia, chuyện này..."
Ánh mắt Tống Hạc Đình lãnh đạm nói: "Nói với tôi vô dụng, vụ án này tộc trưởng giao cho Tống Dương toàn quyền giải quyết, tôi chỉ tới tham gia náo nhiệt, giúp chút thanh thế."
Tôi nhìn Tống Hạc Đình, khẽ mỉm cười, rõ ràng bà biết nhưng giả bộ hồ đồ, trong thôn có bí mật, bà là gia chủ không dễ xử lý, vì vậy mới nhờ đến tôi.
Tôi nói với Thúy Hoàn: "Nói đi, nhưng tôi cảnh báo, mắt của tôi có thể nhìn thấu lời nói dối, bà đừng có nghĩ sẽ lừa được tôi."
Thúy Hoàn thở dài một tiếng rồi nói: "Ta biết ta phạm tội lớn tày trời, người sắp chết thì không cần nói láo."
Bà ta bât đầu kể, thực ra bí mật này cũng không có gì kinh thiên động địa, đại khái là bắt đầu từ 20 năm trước, người trong thôn tự mình mang cao anh túc đi bán lấy tiền, việc này rất nhiều người có mặt ở đây dính vào.
Mặc dù tộc trưởng nghiêm cấm bằng sắc lệnh, nhưng trước lợi ích, những thôn dân này quên mất tổ huấn, chính trưởng thôn lại là người đứng ra liên lạc với đám trùm ma túy, phần lớn cao anh túc mua bán đều phải qua tay ông ta.
Vốn dĩ đây chỉ là một vết nhơ trong thôn, nhưng không ngờ 8 năm trước lại xảy ra một chuyện. Lúc đó Thúy Hoàn tư thông với em chồng là Tống Thanh Dương. Giấy không gói được lửa, Tống Thanh Hà mơ hồ nhận ra, nhưng không biết gian phu là ai, liền đánh đập Thúy Hoàn.
Tống Thanh Dương thấy vậy không nhịn được, nghĩ ra một kế mượn dao giết người. Hắn nói chủ ý này cho Thúy Hoàn, bà ta sợ hãi, như vậy chẳng phải là thành Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh trong truyện Thủy Hử sao?
Nhưng dưới sự vận động của Tống Thanh Dương, rốt cuộc bà ta giao động. Bởi vì Tống Thanh Hà tính khí nóng nảy, thường uống rượu say sau đó đánh đập vợ, có lần Thúy Hoàn mang thai, Tống Thanh Hà đạp ngã bà ta xuống đất, khiến bà sinh non, cả đời không thể có con được nữa.
Người em Tống Thanh Dương bịa ra một khách hàng giả người HongKong, mua cao anh túc của Tống Thanh Hà với giá cao, đương nhiên chuyện này trưởng thôn cũng tham gia, hai người lóa mắt trước lợi ích, mang 20kg cao anh túc đưa cho Tống Thanh Dương. Nhưng sau đó hắn nói khách hàng đã bỏ trốn.
20kg cao anh túc này vốn là có người đặt mua từ trước, là một người trong giới xã hội đen. Tống Thanh Hà định bán với giá cao, sau đó mua lại 20kg từ chỗ khác rồi bán cho hắn. Nhưng giờ hàng không có, đến ngày giao hàng mà không giao, đối phương nhất định sẽ tìm tới tính sổ.
Tất nhiên người nhà họ Tống chẳng sợ đụng tay chân, nhưng vấn đề lại ở chỗ, toàn bộ việc buôn bán cao anh túc đều là giấu tộc trưởng và gia chủ, nếu sự việc bại lộ, tất cả mọi người khó thoát phải chịu gia pháp.
Trưởng thôn liền phủi sạch trách nhiệm, Tống Thanh Hà bị đổ hết lên đầu, Thúy Hoàn bèn ra một kế hoạch giả chết trốn nợ, Tống Thanh Hà không do dự đáp ứng. Thế nhưng hắn có chết cũng không nghĩ tới, mình đã bước vào cạm bẫy do chính vợ và em trai mình thiết kế!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất