Chương 447: Ép hôn
Tống Thanh Hà uống một lượng cực nhỏ chất độc benladon, giả vờ chết. Người mua hàng đương nhiên không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng mở quan tài ra xem, người đúng là đã chết, cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Tống Thanh Dương dự định đêm đó sẽ giết chết Tống Thanh Hà mà thần không biết quỷ không hay, lại không ngờ dược tính hết tác dụng, Tống Thanh Hà đã tự mình quay lại, vừa đúng lúc bắt gặp em trai và vợ đang gian díu, bộc phát tức giận. Trong tình thế cấp bách, Tống Thanh Dương đã dùng búa giết chết Tống Thanh Hà.
Hai người lúc đó sợ hãi, thi thể phải xử lý thế nào đây? Nếu chôn nhất định sẽ bị phát hiện, vừa hay trong thôn có cây đa lớn, có một hốc kín đáo, trèo lên cao mới nhìn thấy được, lúc còn bé hai anh em bọn họ thường vào đó chơi đùa.
Tống Thanh Dương liền mang anh mình nhét vào, lúc nhét lại phát hiện Tống Thanh Hà chưa chết, Tống Thanh Dương lại bồi tiếp một búa nữa, sau đó dùng đất sét bịt kín miệng cái hốc.
Việc giấu thi thể trong thân cây sớm muộn sẽ bị lộ, huống hồ trong thôn còn có tục bốc mộ, ba năm sau mà khai quan sẽ phát hiện thi thể Tống Thanh Hà không còn.
Lúc đó Tống Thanh Dương có một khối tiền lớn, chính là nhờ bán số cao anh túc kia, cả hai hạ quyết tâm đi tìm Diêm bà bà, nói trắng chuyện này ra, dùng số tiền lớn để mua chuộc, nếu không được thì cả hai sẽ bỏ trốn.
Không ngờ trước lợi ích, Diêm bà bà lại động tâm, đồng ý giúp họ che giấu chuyện này. Vì vậy bà ta tôn sùng cây đa thành thần thụ, đồng thời chắp vá một bộ hài cốt, để thế chỗ cho Tống Thanh Hà.
Sau khi sóng yên gió lặng, Tống Thanh Dương liền cưới Thúy Hoàn. Vài năm đầu hai người luôn nơm nớp lo sợ bại lộ, nhưng dần dần nhận ra trong thôn không còn ai nhắc tới Tống Thanh Hà, nghĩa là mình đã thành công.
Nhưng có lẽ là trời cao báo ứng, mấy năm trước trong lúc đốn củi Tống Thanh Dương bị tai nạn ngoài ý muốn mà chết, Thúy Hoàn trở thành quả phụ. Để đề phòng Diêm bà bà nói bậy nói bạ, bà ta tình nguyện tới hầu hạ, nhưng thực ra là âm thầm giám sát.
Thúy Hoàn ngàn vạn lần không nghĩ tới, tắm năm trôi qua, chuyện này lại bị tôi phát hiện. Lúc tôi tới tìm Diêm bà bà vào buổi sáng, Thúy Hoàn luôn đứng bên ngoài nghe lén, sợ sự việc bại lộ nên mới nổi sát tâm.
Sau khi nghe hết, tôi thở dài: "Đúng là sai lầm chồng chất sai lầm."
Thúy Hoàn nước mắt ròng ròng nói: "Nếu ông trời cho ta được cơ hội lựa chọn, ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi Thanh Dương yêu ta thật lòng, ta cũng yêu anh ấy thật lòng."
Đột nhiên một viên đá ném trúng trán bà ta, rỉ máu, một thôn dân tức giận mắng: "Không biết xẩu hổ, đồ gian phu dâm phụ!"
Nhất thời mọi người trở nên mất bình tĩnh, thi nhau nhặt đá lên. Tống Hạc Đình chống mạnh cây giáo, quát: "Ai dám! Không coi đương gia ta là gì trong mắt sao?"
Mọi người sợ hãi, vội buông đá xuống. Tống Hạc Đình quay sang Thúy Hoàn, nói: "Cho dù cô thật lòng yêu Tống Thanh Dương, cũng không thể biện minh cho tội giết người, cô về đi, ta sẽ báo cáo với tộc trưởng, quyết định xử trí sau."
Thúy Hoàn quỳ xuống, hướng về phía Tống Hạc Đình dập đầu mấy cái, sau đó từ từ đi xuống núi.
Trưởng thôn đứng bên cạnh đã sớm ướt đầm mồ hôi, Tống Hạc Đình khẽ nhếch mép, ánh mắt quét từng khuôn mặt, nói: "Chuyện xấu cô ta vừa nói, những ai dính líu tự đứng ra!"
Trưởng thôn đột ngột quỳ xuống, run rẩy nói: "Xin gia chủ mặc tình xử lý!"
Một nhóm đông sau lưng ông ta cũng quỳ theo, thì ra việc buôn bán cao anh túc là nửa thôn đều có phần. Có câu, một gia tộc không thể thiếu ăn mày, cho dù là Tống gia cũng không thể tránh có những thành phần xấu.
Tống Hạc Đình lạnh lùng nói: "Chuyện này liên quan rất nhiều người, có câu pháp không trách chúng, từ nay ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng từ nay về sau, còn ai dám lợi dụng việc này kiếm tiền thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
Mọi người mừng rỡ như điên, khấu đầu liên tục: "Đa tạ đương gia!"
Tống Hạc Đình nói tiếp: "Nhưng các người buôn bán cao anh túc kiếm được không ít tiền, phải kê khai rõ ràng cho ta, tất cả tiền đó sẽ dùng cho việc tu sửa từ đường, trợ cấp cho cô nhi quả mẫu trong thôn, nếu có giấu diếm sẽ xử thep gia pháp."
Trưởng thôn dập đầu lia lịa: "Gia chủ anh minh, tôi nhất định sẽ bù đắp lỗi lầm!"
Tống Hạc Đình cười lạnh một tiếng, ung dung đi xuống núi. Tôi đuổi theo hỏi: "Cô cô, thực ra cô có dụng ý khác?"
"Lời này là ý gì?" Bà cười hỏi tôi.
"Cô đã sớm biết những trò mờ ám này trong thôn, chỉ là bất tiện vạch trần, vụ án chỉ là cái cớ để quét sạch cái tệ nạn lâu năm." Tôi nói.
Tống Hạc Đình nhàn nhạt nói: "Một gia tộc quá nhiều người, khó tránh khỏi những tên quái thai, nhưng cắt tài lộ của một người khác nào giết cha mẹ họ, không ít thôn dân lúc đó đã cải thiện cuộc sống nhờ việc này. Mặc dù ta trong lòng biết rõ, nhưng không tiện vạch trần. Có điều cứ kéo dài như vậy, sự thanh liêm của Tống gia sẽ mất sạch, liệt tổ liệt tông dưới suối vàng sẽ không tha thứ cho ta. Có câu, nước quá trong ắt không có cá, haiz chuyện này quả thực không dễ làm!"
Tống Khiết chen vào một câu: "Mẹ, hay là mẹ về hưu sớm đi, con gánh thay đại kỳ này cho."
Tống Hạc Đình bật cười dúi vào trán con bé: "Để tốt nhất, thì con tìm người tốt mà gả đi, ngàn vạn lần chớ nhảy lại vào vũng nước đục này."
Tống Khiết bĩu môi: "Con không muốn lấy chồng!"
"Con gái lớn thì sớm muộn cũng phải lấy chồng, con thấy Tống Dương ca ca thế nào?" Tống Hạc Đình hỏi.
Tống Khiết nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Tinh Thần, u mê nói: "Tống Dương ca ca nào?"
Tống Hạc Đình cười không đáp. Trong lòng tôi giúp Tống Tinh Thần kiểm tra thử mối quan hệ huyết thống của hắn với Tống Khiết có thể kết hôn không, hình như là có.
Lúc này đột nhiên có một thanh niên chạy tới nói: "Gia chủ, Thúy Hoàn treo cổ trong nhà mình rồi!"
Tống Hạc Đình nhàn nhạt đáp: "Biết rồi!"
Thì ra là bà cố ý mở một con đường để cho Thúy Hoàn được chọn cái chết tôn nghiêm, nghe nói gia pháp của Võ Tống tương đối tàn khốc, Tống Hạc Đình lại thông minh giả ngu, khiến tôi bội phục.
Về nhà, tôi chuẩn bị vào phòng ngủ thì Tống Hạc Đình gọi lại, bà bảo tôi ra phòng khách ngồi, nghiêm trang nói: "Tống Dương, ta có một số chuyện muốn nói với con."
Tống Khiết nói: "Mẹ, con về phòng trước nha."
Tống Hạc Đình nói: "Con cũng ở lại."
Tống Hạc Đình nâng ly trà nhài lên, hớp một ngụm rồi nói: "Tống Dương, bài kiểm tra của con đã kết thúc, quả thật con rất có năng lực, hoàn toàn có thể đảm đương một nhánh, không hổ là con cháu Tống Triệu Lân!"
Tôi mừng rỡ: "Không cần đi gặp tộc trưởng sao?"
Bà lắc đầu: "Thực ra tộc trưởng chỉ là một cái danh, bọn họ sớm đã không còn quan tâm thế sự, người phái Tống Tinh Thần đi bảo vệ con là ta, bài kiểm tra lần này cũng là ta ra đề."
Tôi nói: "Như vậy sau này con có thể gia nhập tổ đặc án?"
"Có thể, nhưng..." bà giơ ba ngón tay: "Ta có 3 điều kiện."
"Cô cô cứ nói." Tôi vui vẻ.
"Thứ nhất, con tạm thời không được rời đi, chọn ngày để cưới Tống Khiết; thứ hai, trong vòng một năm hai đứa phải sinh con để kéo dài hương hỏa, sau khi con hai đứa lớn, phải truyền hết kỹ thuật Ngỗ Tác cho nó; thứ ba, Văn Võ Tống thống nhất, từ nay không tách ra nữa. Thỏa mãn ba điều kiện này, ta mới đồng ý cho con làm theo ý mình."
Tôi trợn tròn hai mắt, điều kiện đầu tiên mà bà nói đã như quả pháo nặng ký, Tống Khiết mặt đỏ đến mang tai: "Mẹ, người đang nói gì vậy? Con làm sao có thể kết hôn với Tống Dương biểu ca?"
"Sao mà không thể? Hai đứa đã cách nhau 5 đời, không tính là thân thích, hơn nữa chẳng phải hai đứa rất xứng đôi sao?" Tống Hạc Đình nói.
Tống Khiết la lên: "Giờ là thời đại nào rồi còn sắp đặt chuyện hôn nhân!"
Tống Hạc Đình đặt mạnh chén trà xuống bàn, quát: "Chuyện này liên quan trọng đại, không cho phép con ý kiến!"
Tống Khiết bị dọa sợ đến trợn tròn mắt, mặc dù thường ngày Tống Hạc Đình trước mặt con bé là một người mẹ hiền từ, nhưng lúc này lại đang là một đương gia trang nghiêm.
Tôi nói: "Cô cô, ba điều kiện của cô, trừ điều kiện cuối cùng, hai điều kiện còn lại con không thể đáp ứng."
Tống Hạc Đình cười lạnh: "Chuyện này không do con quyết định, ta đã bỏ thuốc trên cơ thể con, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!"