Âm Phủ Thần Thám

Chương 450: Hậu thuẫn của tộc trưởng

Chương 450: Hậu thuẫn của tộc trưởng


Đại tộc trưởng từ từ vuốt chòm râu dài, phát ra giọng nói đầy sức lực: "Tiểu Đình, ta vẫn thường nói với con, vạn sự do trời định. Trên đời vốn không có việc gì hoàn hảo, cứ một mực cầu toàn, cuối cùng chỉ dẫn tới lưỡng bại câu thương, sao phải cố chấp?"
Tống Hạc Đình nói: "Nhưng mà tộc trưởng, một nhánh Văn Tống Gần như đứt đoạn, bảo con làm sao không bận tâm cho được?"
Đại tộc trưởng nói: "Giang Bắc Tàn Đao là kẻ thù truyền kiếp của Tống gia, đã nhiều lần suýt khiến gia tộc diệt tuyệt. Cho dù năm đó đề hình quan Tống Từ dốc hết toàn lực cũng không thể nhổ cỏ tận gốc. Tống Dương là hậu duệ thân cận nhất của Tống Từ, có lẽ đây chính là ý trời, muốn Giang Bắc Tàn Đao bị diệt trừ ở thế hệ này. Tiểu Đình, con cũng đừng quá u mê, trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc nối dõi tông đường, đừng quên rửa oan trừ bạo mới là tôn chỉ của Tống gia. Nếu cứ bảo toàn trong rừng sâu, giữ gìn hương hỏa, có tài năng xuất chúng lại không nhập thế, vậy chúng ta có khác gì đám chuột rắn?"
Tống Hạc Đình nói: "Tộc trưởng, con không nói là không cho nó đi đối phó Giang Bắc Tàn Đao, chỉ là muốn mua một phần bảo hiểm, kéo dài cho gia tộc."
Đại tộc trưởng khẽ lắc đầu: "Thuận theo tự nhiên là được. Chuyện này cứ để Tống Dương tự lựa chọn. Tống Dương này..."
Nghe gọi tên mình, tôi lập tức đáp: "Đại tộc trưởng!"
Tộc trưởng nói: "Xông pha bên ngoài, phải vạn sự cẩn thận, Giang Bắc Tàn Đao không phải kẻ thù duy nhất của con, mà là kẻ thù của cả Tống gia. Nhớ lấy câu một cây làm chẳng nên non, Tống gia vĩnh viễn là sự hẫu thuẫn mạnh mẽ phía sau con!"
Tôi cung kính trả lời: "Con nhớ kỹ, tộc trưởng!"
Tộc trưởng lãnh đạm gật đầu: "Mọi người đứng dậy đi, ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi."
Sau đó ông xoay người bỏ đi, chờ bóng lưng ông khuất sau sườn núi, mọi người mới lục tục đứng dậy. Ánh mắt Tống Hạc Đình có vẻ không cam tâm, nhưng đại tộc trưởng đã có lời, bà chẳng còn cách nào khác, chậm rãi nói: "Tống Dương, tối nay nghỉ sớm đi, sáng mai ta phái người đưa con rời núi."
Tôi nói: "Cô cô, vừa rồi đã đắc tội!"
Bà khoát tay: "Đừng nói vậy, ta cũng không để ý, đi, mọi người về nghỉ ngơi!"
Mọi người giải tán, chúng tôi quay lại nhà cô cô, Tống Khiết đang hôn mê nằm dưới đất, con bé bị mẹ đánh bất tỉnh. Toàn bộ gian phòng khách đã đổ sụp, thì ra ban nãy đánh nhau, cột nhà bị gãy, có thể thấy trận đánh kịch liệt tới mức nào.
Một đêm yên lặng, sáng hôm sau thức dậy, Tống Tinh Thần đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường. Trưởng thôn sai một người tên là Tống Thế Siêu làm tài xế đưa chúng tôi đi, hắn nhiều tuổi hơn tôi nhưng vai vế lại thấp, gọi tôi là chú, nghe rất khó chịu.
Tống Thế Siêu lái tới một chiếc xe việt dã, đặt hành lý của chúng tôi lên, đồ của chúng tôi thì chẳng có gì, hầu hết là đặc sản của thôn dân, nào măng khô, thịt muối, mứt hoa quả. Tấm lòng mọi người khó từ chối, tôi đành phải nhận, trong lòng suy nghĩ ai mà bê được đống này lên xe lửa.
Mọi người đi tiễn khá đông, chỉ duy nhất không thấy Tống Hạc Đình, Tống Khiết nói: "Hôm qua mẹ em thức trắng đêm, cứ ngồi thở dài. Ai da, mẹ thật quá vất vả."
Tôi nói: "Bà không tới cũng tốt, anh cũng chẳng biết nên nói gì với bà."
Tống Khiết lè lưỡi cười nói: "May mà em không phải cưới anh, sau này vẫn gọi là biểu ca được, chứ không phải gọi là ông xã, nghĩ tới cứ ngài ngại."
Tôi cạo cạo mũi con bé: "Em sớm đã có ý trung nhân đúng không?"
Hai má Tống Khiết tức thì đỏ bừng, giơ quả đấm: "Nói bậy nói bạ, ai có ý trung nhân." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại thẹn thùng liếc trộm Tống Tinh Thần một cái.
Tới nơi từ biệt, Tống Khiết nói: "Hai anh lên đường cẩn thận nha, rảnh rỗi em sẽ tới thành phố thăm các anh, đó là nếu như mẹ cho em đi."
Tôi ừ một tiếng, huých Tống Tinh Thần, nhỏ giọng nói: "Ngươi không có gì muốn nói với con bé sao?"
Tống Tinh Thần cứng rắn trả lời: "Không có!"
Tôi giật dây: "Không có gì để nói thì cũng từ biệt một câu đi, chuyến này trở về không biết bao giờ mới được gặp mặt."
Tống Tinh Thần vẫn tỏ ra thờ ơ không động lòng, nhưng mặc dù mặt có vẻ lạnh lùng, ngón tay lại cứ gõ gõ vào vỏ đao, giống như có ngàn lời nói mà không biết mở miệng thế nào. Tôi phải nghiêm mặt ra lệnh, hắn mới xuống xe từ biệt.
Hai người đứng ở góc đường nói chuyện một hồi, đột nhiên Tống Khiết nhào vào ngực Tinh Thần, giống như con nít làm nũng. Tống Tinh Thần thái độ lúng túng, ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, nhỏ giọng nói gì đó.
Từ trong xe nhìn qua kính thấy cảnh này, tôi không khỏi mỉm cười cảm khái, lần trở về này trải qua rất nhiều hiểm trở, nhưng tất cả cũng không sánh bằng thời khắc này.
Kim phong ngọc lộ tương phùng, chiến thắng tất cả khổ ải trong cuộc đời...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất