Âm Phủ Thần Thám

Chương 451: Tay súng bắn tỉa

Chương 451: Tay súng bắn tỉa


Sau khi rời khỏi thôn, xe việt dã đưa chúng tôi chạy băng băng trên đường núi, Tống Thế Siêu nói: "Tiểu thúc thúc, đến Kiến Dương còn xa, hay là thúc ngủ một lát đi."
Tôi nói: "Vất vả cho anh rồi."
"Ha ha, cũng là người một nhà, khách khí cái gì." Tống Thế Siêu cười.
Tôi ngả ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu đột nhiên xe dừng lại. Tôi thoáng bừng tỉnh, cho rằng đã tới ga tàu hỏa, lại phát hiện xe đang đỗ giữa nơi hoang vắng, bên trái là vực sâu, bên phải là vách núi, hỏi: "Sao lại dừng?"
Tống Thế Siêu vỗ vỗ cái đồng hồ công tơ mét, nói: "Quái lạ, sao lại hết xăng? Rõ ràng trước lúc đi tôi đã đổ đầy bình..."
Ba người nhảy xuống xe xem xét, bỗng tôi ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, cúi đầu nhìn, nắp bình xăng vẫn nguyên vẹn. Tống Tinh Thần đi vong sang bên kia, nói: "Tiểu thiếu gia, qua đây nhìn này."
Chúng tôi đi vòng sang bên kia, trông thấy bình xăng bị thủng một lỗ nhỏ, hình dạng giống như là đạn bắn xuyên. Trên phim ảnh, xe hơi bị đạn bắn vào bình xăng sẽ lập tức phát nổ, đó chỉ là cường điệu hóa, thực ra nó sẽ chỉ thủng mà thôi.
Người này hiển nhiên là dùng nòng giảm thanh, bắn thủng một lỗ trên bình xăng của xe đang chạy tốc độ cao, hơn nữa còn bắn thủng từ phía bên đối diện, có thể nói là tài bắn súng như thần.
Tôi chợt ớn lạnh sống lưng, nếu như phát súng đó không phải ngắm vào bình xăng mà là đầu tôi thì chỉ e mình đã ngủ một giấc ngàn thu luôn rồi.
Tống Tinh Thần cau mày nói: "Có bất thường, đi mau!"
Tống Thế Siêu hỏi: "Tinh Thần thúc thúc, trên xe nhiều đồ đạc như vậy, phải làm sao, có mang theo không?"
Tống Tinh Thần la lên: "Cần gì đồ đạc, tính mạng quan trọng hơn."
Vừa dứt lời thì sau khúc quanh vang lên tiếng xe lớn, ba người chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau, Tống Tinh Thần hét: "Chạy!"
Mật giây tiếp theo, chiếc xe bus to đùng nhanh chóng xông tới, rầm một tiếng đâm bẹp dúm xe việt dã, đẩy văng nó xuống sườn núi, lăn mấy chục vòng mới rơi xuống đáy vực.
Chiếc xe lớn đậu sát ven đường, nữa thân xe trồi ra ngoài, một đám bặm trợn nhảy xuống, tay cầm gậy, rìu, dao bổ dưa, nhìn qua đã thấy bất thiện.
Tống Tinh Thần lặng lẽ đè tay vào chuôi đao, nói: "Bằng hữu tới từ núi nào, báo mạn đi."
Câu nói của Tống Tinh Thần là tiếng lóng giang hồ, gã cầm đầu đám côn đồ hừ lạnh: "Đừng hiểu lầm, chúng ta không phải tới để cướp tiền, chỉ muốn mượn các người một thứ."
Tôi hỏi: "Mượn cái gì?"
Hắn chỉ thẳng vào mặt tôi, nói: "Một cái xương trên người của ngươi."
Hắn nói như vậy, tôi cũng hoài nghi liệu mình nghe lầm không, còn có chuyện mượn thứ này sao?
Tống Tinh Thần nhỏ giọng: "Hai ngươi lui xuống trước đi, để ta đối phó."
Tống Thế Siêu nói: "Không, tôi cũng là Võ Tống mà, tiểu thúc thúc trốn trước đi, tôi với Tinh Thần thúc đối phó bọn chúng."
Tống Tinh Thần từ từ rút nửa thanh đao ra: "Ta không biết các ngươi có mưu đồ gì, hay là đầu óc có bệnh, tóm lại muốn động đến hắn thì phải bước qua xác ta trước."
Tên cầm đầu nhổ bãi nước bọt: "Chó khôn chớ cản đường, đây là tự ngươi tìm chết. Anh em, chơi chúng!"
Hắn hạ lệnh một tiếng, đám người ùa tới, Tống Tinh Thần chém đứt gậy sắt một tên, sau đó một cước đạp vào bụng, hắn lập tức bay về phía sau, ngã vào người đồng bọn.
Hai tay Tống Thế Siêu sử ra xà quyền, áp sát vào giữa đám người, vừa nhanh vừa độc chọc vào cổ họng từng tên.
Hai người như sư tử giữa bầy dê, nháy mắt đã đánh cho đám côn đồ răng rơi đầy đất, Tống Tinh Thần vẫn còn hạ thủ lưu tình, chứ không bọn chúng đã có kẻ lìa chân tay.
Giẫm mạnh lên ngực tên cầm đầu, Tống Tinh Thần quát: "Ai phái các ngươi tới?"
"Ta...chúng ta không biết..."
Vừa dứt lời thì vỏ đao của Tống Tinh Thần đập thẳng vào má hắn, tôi rõ ràng trông thấy hai cái răng bay ra. Tống Tinh Thần lại hỏi, tên kia mồm đầy máu đáp: "Có...có người treo thưởng 10 triệu, đổi lấy một cái xương trên người tiểu ca này."
Tôi đi tới hỏi: "Cái xương nào?"
Hắn chỉ chỉ vào cẳng tay phải của mình, trong đầu tôi nghĩ, đây cũng quá sáng tạo đi. Người trong xã hội đen thường thích bỏ tiền chặt chân tay người khác, nhưng chưa từng thấy ai chỉ cần một cái xương cổ tay, mà nếu mất xương cổ tay, chẳng phải tay tôi sẽ phế sao?
Tống Tinh Thần đá đá vào mặt tên kia: "Ai đứng sau?"
Tôi rất muốn khuyên Tống Tinh Thần đừng hỏi một câu lại đánh một cái, như vậy người ta sẽ ngất mất. Nhưng trước mắt không nên hạ uy thế người nhà, huống chi tôi thừa hiểu Tống Tinh Thần có xu hướng bạo lực, có nói cũng chưa chắc đã ăn thua.
Tên kia ngẩng đầu mếu máo: "Không, không có ai đứng sau, là..."
Đúng lúc này đột nhiên trên trán hắn xuất hiện một điểm sáng hồng ngoại, tôi hét lên: "Mau tránh ra!"
Phụp một tiếng, trên trán tên cầm đầu xuất hiện một cái lỗ máu, đạn mạnh tới nỗi xuyên từ trán ra sau gáy, hắn co giật mấy cái rồi trợn tròn mắt, máu chảy ra phía sau.
Ba người chúng tôi vội vã lui lại, đạn bắn từ phía trên xuống, nép sát vào chân núi là góc chết của tay súng mai phục.
Mấy tên côn đồ lần lượt rùng mình, ai cũng không ngoại lệ, bị bắn thủng sọ. Tên này kỹ năng bắn súng thượng thừa, nháy mắt giết sạch đám người.
Ba chúng tôi nép sát vách núi, không dám động đậy, Tống Tinh Thần áp tai lắng nghe, tôi thì lấy điện thoại mở bản đồ baidu, tín hiệu quá kém, mở nửa ngày mới ra. Chỗ chúng tôi nấp là khúc quanh đường quốc lộ, tay súng mai phục trên cao, bất kể đi về hướng nào cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của hắn.
Chuyện này chẳng có cách nào, chúng tôi chỉ có thể nép sát ở đây, giằng co thể lực với hắn. Chúng tôi đứng im cả tiếng đồng hồ, Tống Thế Siêu chỉ chiếc xe bus ven đường: "Tôi có ý này, chúng ta có thể chạy vọt tới chiếc xe kia lái đi không?"
Tôi lắc đầu: "Quá nguy hiểm, chưa nói đến vị trí chiếc xe không ổn, cứ coi như chạy vào xe được, thì cũng phải mất mấy chục giây mới đánh được xe lên, thời gian đó đủ để hắn giết chúng ta."
Tay súng này hình như không phải muốn lấy mạng tôi, nếu không hắn đã động thủ từ sớm, chẳng lẽ hắn cũng giống đám người nằm kia, chỉ cần xương của tôi?
Tâm lý tôi cứ như con chó hoang, chẳng biết trêu chọc phải tên tội phạm kỳ lạ nào, lại gặp phải sự tình như thế này.
Đúng lúc này chợt phắc một tiếng, Tống Thế Siêu sợ đến nhảy cẫng lên, vội vàng kiểm tra trên người mình có dính đạn không. Thì ra phát súng kia là bắn vào bình xăng trên chiếc xe bus, lập tức xẳng ồ ạt chảy ra. Hiển nhiên là người trên kia nghe thấy chúng tôi nói chuyện, chặt đứt luôn hy vọng thoát thân cuối cùng.
Tống Thế Siêu vẫn chưa hoàn hồn, rút thuốc trong túi ra, Tống Tinh Thần nắm bật lửa của hắn lại, lắc đầu một cái. Dưới đất toàn là xăng, không cẩn thận sẽ làm bùng lửa.
Tôi đột nhiên có một ý tưởng, chỉ vào mắt mình, sau đó chỉ lên phía trên, rồi làm một động tác ném.
Ý tôi là mình sẽ dùng minh vương chi đồng dọa hắn, sau đó Tống Tinh Thần dùng đá ném, hắn lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: "Quá nguy hiểm!"
Tôi cầm cái bật lửa của Tống Thế Siêu, chỉ vào bình xăng, nếu tạo ra một vụ nổ xăng, khiến ánh sáng nháy mắt làm tầm mắt hắn bị ảnh hưởng, có lẽ sẽ có hy vọng chạy thoát!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất