Chương 453: Lính đánh thuê
Tôi lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Đầu trọc dữ dằn: "Ta không biết, nhưng ta biết người mà ngươi đắc tội nhất định rất hận ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, ngươi cũng đừng oán trách chúng ta, lão Nhị!"
Đàn em hắn ném tới một cái túi nhỏ, trong đó có một viên thuốc. Tên trọc chỉ viên thuốc, nói: "Thuốc này uống vào sẽ gây mê, không cảm thấy đau đớn, thế nào, Lang Vương ta có tình người chứ?"
"Ngươi là Lang Vương?" Tống Thế Siêu giật mình: "Tên tội phạm giết mười mấy cảnh sát đang bị truy nã?"
Lang Vương cười ha hả: "Ha ha, không ngờ ở nơi này cũng có người nghe thấy đại danh của ta. Hảo hán không kể chuyện quá khứ, đã là chuyện năm xưa rồi."
Thì ra hắn là một tên tội phạm nổi tiếng đang bị truy nã ở Phúc Kiến, dĩ nhiên là tôi chưa từng nghe nói về hắn.
Tôi nói: "Cho ta nhìn con tin!"
Lang Vương vẫy vẫy ngón tay, đám người đứng dạt ra hai bên, chỉ thấy trong hầm trú ẩn có một đôi nam nữ trung niên, đám đàn em phía sau đang kề dao vào cổ họ. Cô gái kích động gọi: "Cha, mẹ!"
Biểu hiện của cô gái cho thấy, cô ta quả thật không diễn trò, con tin là thật. Hai con tin chỉ hé mặt ra rồi bị dẫn đi, tình thế này rất khó khăn, cho dù với thực lực của Tống Tinh Thần cũng không thể cứu họ.
Tôi trầm mặc một lát rồi nói với Tống Tinh Thần: "Đao của ngươi rất nhanh, lấy xương cổ tay của ta ra, nếu đến bệnh viện kịp thời vẫn có thể giữ được."
Cánh tay của một người có hai xương, theo thứ tự là xương xoay và xương cổ tay, nếu loại bỏ cái xương khớp cổ tay này, cánh tay sẽ vô lực, căn bản là phế.
Tống Tinh Thần mắng: "Không được, ta không cho phép ngươi làm vậy."
Tôi nói: "Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn con tin bị giết?"
Tống Tinh Thần lãnh đạm trả lời: "Ta không quan tâm sống chết của người lạ, bảo vệ an toàn cho ngươi mới là trọng trách của ta."
Hắn đột nhiên chĩa đao ra, quát: "Nghe kỹ đây, lập tức để bọn ta đi, nếu không ta giết hết các ngươi!"
Lang Vương cười nham hiểm: "Cắt một cái tai!"
Phía trong hầm vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai, sau đó một cái tai đầm đìa máu ném bich ra sàn nhà, cô gái bồi bàn gào khàn cả giọng: "Mẹ!!!"
Quả nhiên Lang Vương này lòng dạ ác độc, nghe tiếng cô gái kêu gào tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết bất kể thế nào Tống Tinh Thần cũng sẽ không để tôi bị thương.
Lang Vương đắc ý giơ 5 ngón tay ra: "Có vẻ ý kiến bất đồng nhỉ, ta cho các ngươi 5 phút thương lượng, hết giờ sẽ cắt một cái lưỡi."
Đột nhiên Tống Tinh Thần rút đao, đám người kia cũng lôi vũ khí ra, hai tên còn có cả súng, Lang Vương nói: "Thấy rồi chứ? Muốn giết câc ngươi thì chỉ nửa phút là xong, ta đã rất khách khí đấy!"
Đột nhiên tôi nhận ra một điều, tên điên kia muốn một cái xương của mình, những tên côn đồ này và cả tay súng bắn tỉa đều có thể giết chết tôi rồi lấy xương, nhưng chúng đều không làm thế.
Chẳng lẽ tên điên này chỉ muốn một cái xương chứ không muốn giết tôi?
Thời gian cứ từng giây trôi qua, cả tiệm trong không khí căng thẳng, tôi cũng khô cả cổ. Đột nhiên một chiếc xe việt dã đỗ xịch ở cửa, Lang Vương liếc mắt ra nhìn, sắc mặt lập tức đại biến.
Chỉ một giây, ba trái có hình dáng như lựu đạn ném vào, khói bốc nghi ngút, tất cả sợ hãi hốt hoảng. Tống Tinh Thần thừa cơ xông lên, hai tên đàn em cầm súng bị chặt phăng cánh tay, máu phun lên không trung.
"Khốn kiếp!"
Lang Vương mắng một tiếng, rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần lăn khỏi chỗ, chui vào trong hầm, bên dưới lên vang lên tiếng đám đàn em kêu thảm.
Khói mù ngày càng lan rộng, xộc vào cổ khiến tất cả ho sặc sụa, thì ra đây không phải lựu đạn mà là bom khói. Tống Thế Siêu la lên: "Tiểu thúc thúc, chạy mau đi!"
Đám đàn em Lang Vương cuống cuồng chạy ra ngoài, lúc này bên ngoài vang lên tiếng súng liên thanh, chỉ thấy một hàng người phía trước ngã xuống, người máu me be bét. Đám vừa tới có cả súng máy hạng nhẹ!
Tôi thất kinh, nước mình quản lý súng vẫn luôn là nghiêm ngặt nhất thế giới, tại sao lại có súng máy? Chẳng lẽ là buôn lậu qua đường tiểu ngạch từ biên giới về?
Nếu như là buôn lậu vũ khí thì mọi chuyện đã rõ. Nghe nói năm 92, một chiến dịch chống ma túy lớn được triển khai, thời đó có một ngôi làng ở Bình Viễn, Vân Nam ỷ vào ở xa chính quyền nên nhà nhà đều buôn ma túy, kiếm lời bất chính. Để chống lại cảnh sát, bọn họ đào cả địa đạo chiến hào, mua lậu vũ khí qua biên giới để trang bị, trong đó không thiếu súng máy, hỏa tiễn, súng cối và cả vũ khí hạng nặng. Cuối cùng trên bộ phải điều 3000 cảnh sát vũ trang, trải qua hơn 50 ngày đêm chiến đấu mới tiêu diệt được tên cầm đầu. Bình Viễn liền trở nên yên bình, những vẫn có một số ít tàn dư chuyển sang hoạt động bí mật, tiếp tục công việc buôn bán vũ khí. Chiến dịch đó gọi là Sự Kiện Bình Viễn, còn được chuyển thể thành phim truyền hình.
Lúc này tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nằm xuống chân tường, tránh đạn lạc.
Đột nhiên trong đám khói mù mịt bay tới một vật, thì ra là một cánh tay. Tống Thế Siêu sợ đến rùng mình, tiếp đó thì thấy Tống Tinh Thần nhảy tới, trên mặt dính máu, nói: "Con tin an toàn, Lang Vương đã chạy mất!"
Tôi vừa hay nghe tiếng kính vỡ, hẳn là Lang Vương đã lao ra ngoài cửa sổ bỏ trốn. Tống Thế Siêu nói: "Lang Vương trước kia là một tay súng của băng nhóm xã hội đen, đấu súng với mười mấy cảnh sát trên đường, gây ra đại án 52 chấn động toàn tỉnh. Sau vụ này nhiều người cho rằng hắn đã chết, không ngờ lại ở đây."
Tôi nói: "Tôi không quan tâm chuyện cũ của Lang Vương, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là ai biến thái như vậy, muốn một cái xương của tôi làm gì, nấu canh ư?"
Tống Tinh Thần nói: "Làm chuyện này, chỉ có người trong Giang Bắc Tàn Đao mà thôi."
Tôi cảm thấy rất có khả năng, đám tội phạm trong tổ chức này phong cách cổ quái, mỗi một tên đều có dấu hiệu đặc biệt riêng, có lẽ kẻ lần này là một tên biến thái thích sưu tầm xương người.
Cuối cùng tiếng súng cũng ngừng, khói trong tiệm cũng đã tan gần hết, khắp nơi là xác chết la liệt. Có ba người bị Tống Tinh Thần cắt cổ, còn lại là trúng đạn, cả tiệm đầy máu và vết đạn bắn, cứ như trong phim hành động Mỹ.
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, hình như người tới đi ủng da, hắn dừng lại ở cửa. Có tiếng sắt rơi xuống đất, hình như hắn đang thay đạn.
Tống Tinh Thần lập tức lao ra, tiếng va chạm vang lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông lực lưỡng đang đánh nhau với Tống Tinh Thần. Hắn trông như nhân vật chính trong phim Kẻ Hủy Diệt, đeo kính đen, người toàn sẹo, mặc cái áo bó sát nách màu đen, tay cầm hai con dao rựa, đánh ngang cơ với Tinh Thần.
Đánh được một hồi, Tống Tinh Thần chém vào cánh tay đối phương, cắt ra một vệt dài, nhưng hắn ngay cả nhíu mày cũng không, động tác vẫn linh hoạt như cũ, giống như hoàn toàn không biết đau.
Gã đàn ông từ từ tiến sát, không hề phòng ngự, rất nhanh trên người xuất hiện thêm mấy vết chém, máu chảy ròng ròng. Nhưng lối đánh liều mạng này khiến Tống Tinh Thần khá rối, bắt đầu lộ sơ hở, hắn hô to: "Hai người đi trước đi, ta sẽ tới ngay!"
Tôi nói: "Ngươi nhớ bảo trọng!"
Nói xong cùng Tống Thế Siêu chạy ra ngoài, lúc sượt qua người tên kia, hắn bất ngờ ném một dao tới, rất may Tống Thế Siêu nhanh mắt đẩy tôi ra, con dao cắm phập vào một thân cây.
Tôi và Tống Thế Siêu cắm đầu chạy, chạy một lúc thì tôi đứng lại lấy hơi, đột nhiên phát hiện cái cây bên cạnh hình thù kỳ lạ.
Thì ra là một người, hắn không mặc quần áo, sơn ngụy trang màu vỏ cây lên người. Miệng hắn ngậm một cái ống trúc nhỏ, tôi thấy miệng ống lóe lên ánh sáng, vội đẩy Tống Thế Siêu ra.
Cây châm trong ống chỉ vài phân là trúng Tống Thế Siêu, tôi đang thầm nhủ may mắn thì chợt thấy cổ nhói một cái, một cây châm ghim vào!