Chương 454: Phẫn nộ đi! Minh vương chi đồng
Cái kim châm đâm vào mạch máu, lập tức tôi cảm thấy choáng váng. Rút nó ra, mũi kim có bôi chất gì đó, có vẻ như là thuốc mê, bởi nếu là chất độc thần kinh thì khi châm vào cổ chỉ thoáng cái sẽ khó thở, nhưng thuốc mê cần mấy phút mới phát huy tác dụng.
Tống Thế Siêu chửi một câu, lập tức xông tới tên vừa bắn phi tiêu, người kia thấy vậy bỏ chạy như một làn khói.
Tôi gọi một tiếng: "Mau quay lại..." tuy nhiên chợt cảm thấy uể oải, hai chân vô lực như say rượu, mặt đất xung quanh cũng đang xoay tròn.
Tôi cố sức vỗ vào mặt mình, bấm huyệt hợp cốc ở gan bàn tay để giữ tỉnh táo, không biết chờ bao lâu thì Tống Thế Siêu quay về, nói: "Để hắn chạy thoát mất rồi. Tiểu thúc thúc, thúc bị trúng độc à?"
Tôi hít sâu một hơi: "Tôi bị dính thuốc mê, sắp không trụ vững được nữa rồi, mau đi tìm chỗ trốn."
Tống Thế Siêu nhìn xung quanh bốn phía, nói: "Bên kia có căn nhà hoang, chúng ta tới đó trốn tạm."
Hiện giờ đầu óc tôi rất mơ hồ, cứ như bị ai đó chụp tấm vải lên não, căn bản là không suy nghĩ được. Nếu như là bình thường, nhất định tôi sẽ ngăn cản, bởi nơi này hoang vu vắng vẻ, một căn nhà quá dễ trở thành mục tiêu.
Tống Thế Siêu đỡ tôi chạy tới đó, được nửa đường thì chân tôi không bước được nữa, quỵ xuống đất, Thế Siêu vội la lên: "Tiểu thúc thúc, hay là để tôi cõng thúc."
Tôi xua tay một cái: "Không, đưa cho tôi điếu thuốc."
Anh ta đưa một điếu thuốc, tôi nhận lấy, gập đôi lại nhét vào miệng ra sức nhai. Nicotin trong là thuốc có thể cưỡng chế đầu óc tỉnh táo, hiệu quả đối với người chưa bao giờ hút như tôi là rất rõ rệt.
Thuốc là bị nhai nát, chất lỏng kinh tởm chảy xuống cổ họng khiến tôi tỉnh táo hơn một chút, chỉ là tay chân vẫn mềm như bún, tôi hỏi: "Có dao không?"
"Có." Tống Thế Siêu rút ra một con dao nhỏ, tôi chọc hai nhát vào gần cổ tay, do thuốc mê tác dụng nên không cảm thấy đau lắm, Tống Thế Siêu kinh ngạc hỏi: "Tiểu thúc thúc làm gì vậy, tự hủy hoại bản thân à?"
Tôi lắc đầu: "Tôi làm mình chảy máu."
"Để làm gì?"
Tôi không còn sức giải thích, cơ thể con người khi bị mất máu sẽ cưỡng ép tiết ra adrenalin, giúp tôi chống đỡ một lát, đồng thời cũng kích hoạt hệ thống miễn dịch. Thời trung cổ, liệu pháp chích máu chính là mục đích này.
Thời khắc này, bất kể thế nào tôi cũng không được ngủ, ngủ là sẽ xong đời!
Tống Thế Siêu đỡ tôi đi tiếp, vừa đi vừa khắc mấy ký hiệu lên cây, theo anh ta nói thì đó là ám hiệu liên lạc của Võ Tống, để lát nữa Tống Tinh Thần có thể tìm được chúng tôi.
Rốt cuộc cả hai cũng tới căn nhà hoang kia, căn nhà này ngay cả trần cũng không có, bên trong trống huếch, góc tường còn có bãi phân chó đã khô.
Tôi ngồi phịch xuống đất, Tống Thế Siêu nói: "Tiểu thúc thúc, tôi lấy nước cho thúc uống nhé."
Tôi cố hết sức lắc đầu một cái. Tôi ngồi im tại chỗ, cơn buồn ngủ ập tới, tinh thần ở trạng thái đấu tranh giữa hôn mê và tỉnh táo. Tôi lại bảo Thế Siêu đưa cho mấy điếu thuốc, nhét vào miệng nhai, dùng cái chất kích thích này cố gắng thanh tỉnh.
Tống Thế Siêu thấy vậy thì nói: "Thúc sao phải khổ sở như vậy, hay là ngủ một lát đi."
Tôi nói: "Thuốc mê chỉ là sự đánh lừa não bộ, vượt qua là được, ngàn vạn lần chớ để tôi ngủ, biết chưa?"
Tống Thế Siêu thở dài: "Ngày hôm đó đương gia không cho thúc quay về, tôi còn tưởng bà ta chuyện bé xe ra to. Xem ra tiểu thúc đúng là nhiều kẻ thù ở bên ngoài."
Lúc này điện thoại của tôi và Thế Siêu cùng lúc vang lên, Thế Siêu lôi điện thoại ra nhìn một cái, mắng: "Mẹ kiếp!"
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
Anh ta đưa điện thoại tới, trên đó là một tin nhắn rác, có tiêu đề Thiên kim dịch cốt lệnh. Phía dưới đính kèm ảnh chụp tôi và một bức hình giải phẫu cơ thể người, vị trí xương cổ tay phải được đánh dấu màu đỏ, dưới cùng có một hàng chữ: "Treo giải thưởng 16 triệu, lấy một cái xương của người này, không được làm hại tính mạng, giao hàng ở đường Hắc Long!"
Khả năng có một trạm liên lạc di động gần đó đã gửi tin nhắn cho chúng tôi, Tống Thế Siêu chép miệng: "Ai da, người này cũng thật lắm tiền, thoáng cái liền nâng lên 16 triệu, nếu đổi lại là treo thưởng tôi, tôi dứt khoát sẽ cho hắn luôn, chẳng phải chi là một cái xương thôi sao, 16 triệu, cả đời sau sẽ chẳng phải đi làm."
Tôi thở dài nói: "Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Theo anh nghĩ, lấy cái xương này của tôi đơn giản, hay giết tôi thì đơn giản hơn?"
Tống Thế Siêu đáp: "Đương nhiên là...giết tiểu thúc thúc thì đơn giản hơn rồi."
Tôi gật đầu: "Vậy nhưng người này lại bỏ gần cầu xa, chỉ cần xương không cần mạng. Hoặc là hắn cố ý thị uy, hoặc là hắn vì mục đích nào đó mà cố ý vây hãm tôi ở chỗ này."
Tôi cầm điện thoại lên định gọi cho Tiểu Đào, lướt danh bạ thì hai mí mắt cứ cụp xuống, cầm điện thoại mà ngủ lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh dậy, trời đã tối, trong phòng không có ai, tác dụng của thuốc mê đã hết. Tôi đứng dậy gọi Tống Thế Siêu, anh ta vừa xách quần vừa đi vào, nói: "Tiểu thúc thúc, thúc tỉnh rồi à, tôi vừa đi tiểu."
Thì ra chỉ là một cảnh báo giả, tôi sợ hãi trách móc: "Sao anh không đánh thức tôi?"
Tống Thế Siêu nói: "Tôi thấy tiểu thúc thúc khổ sở quá, không nỡ nhìn thúc tự hủy hoại mình, liền cứ để cho thúc ngủ một lát. Thúc yên tâm đi, mấy chục km quanh đây toàn là đất hoang, lấy đâu ra nhiều kẻ xấu như vậy."
"Tống Tinh Thần đâu?" Tôi nhíu mày.
"Còn chưa tới." Tống Thế Siêu đáp.
Giờ đã là 6h tối, trời tối hẳn sẽ rất phiền phức, tôi ra bên ngoài nhìn một chút, nói: "Chúng ta đi tìm hắn!"
Tôi và Tống Thế Siêu quay lại đường cũ, đột nhiên trông thấy Tống Tinh Thần đang quỳ cạnh một gốc cây lớn, đao cắm dưới đất, tay ôm bụng, trên quần áo toàn là máu.
Tống Thế Siêu kinh hô một tiếng: "Tinh Thần thúc!" Sau đó chạy tới.
Tôi bỗng ý thức được có gì đó không đúng. Người trước mặt về quần áo và dáng người đều giống Tống Tinh Thần, nhưng thanh đao lại không phải Đường đao. Tôi hô to: "Đừng tới!"
Vừa dứt lời, người kia đột nhiên bật dậy, tay cầm đao đấm thẳng vào ngực Thế Siêu. Đao xuyên từ ngực ra sau lưng, Thế Siêu đau đớn khom người, hai tay quơ quào túm lấy quần áo đối phương.
Người kia đạp Tống Thế Siêu ngã xuống đất, ngẩng đầu lên, lại là một cô gái.
Tống Thế Siêu giật giật hai cái, nôn ra máu, nói không mạch lạc: "Tiểu thúc thúc...mau...chạy!" Nhưng đồng tử đột nhiên giãn ra, anh ta chết!
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, cô gái cải trang thành Tống Tinh Thần cười lạnh: "Anh bạn nhỏ, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì, lại có người bỏ 30 triệu mua chỉ một cái xương của ngươi, xương ngươi làm bằng vàng chắc?"
Tôi cắn chặt răng, nội tâm phẫn nộ lấn át sợ hãi, giận dữ hét lên: "Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy!"
Tôi phát động minh vương chi đồng, giờ phút này đang vô cùng phẫn nộ, uy lực so với những lần trước mạnh hơn rất nhiều. Cô gái hét lên một tiếng, cố sức che mắt, tôi nhặt một viên đá dưới đất, lao tới đập mạnh vào đầu cô ta.
Cô gái ngã ra đất, cả người co giật liên hồi, đầu chảy máu ròng ròng. Tôi vội thu hồi minh vương chi đồng, phản phệ khiến trước mắt tôi biến thành màu đen.
Quay qua xem xét Tống Thế Siêu, anh ta đã tắt thở. Cứ nghĩ tới anh ta bị mình liên lụy, trong lòng tôi vừa dằn vặt vừa xấu hổ, vuốt mắt cho anh ta, ôm xác về căn nhà hoang.
Giờ không có điều kiện để an táng, tôi lấy hết những thứ có thể xác định danh tính trên người anh ta, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên mặt, chắp tay hành lễ: "Huynh đệ, chờ tôi thoát khỏi kiếp nạn này sẽ quay lại an táng anh!"