Âm Phủ Thần Thám

Chương 456: Hoàng Tuyền

Chương 456: Hoàng Tuyền


Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, lại là người của Giang Bắc Tàn Đao. Cảnh sát không công khai nguyên nhân chết của Thuần cẩu sư, xem ra chúng tính món nợ này lên đầu tôi.
Siết chặt điện thoại, tôi nói: "Chẳng lẽ xương của ta có ý nghĩ quan trọng gì với ngươi sao? Ta cũng chẳng phải loại người hiếm có, xương càng chẳng có giá trị y học, chẳng phải là xương làm bằng chất liệu đặc biệt gì."
Hoàng Tuyền âm trầm nói: "Tống đại thần thám, ngươi hỏi sai rồi, đừng hỏi nó có lợi ích gì, mà phải hỏi là, sau khi có được nó, ta sẽ làm gì ngươi."
Tôi không nhịn được, mắng: "Đừng có vòng vo!"
"Chờ cái xương đầu tiên vào tay, ta sẽ treo thưởng tiếp cái xương thứ hai của ngươi, cứ như vậy cho tới khi ngươi chỉ còn lại cái xác không xương mềm oặt. Ha ha, thật chờ không chờ nổi tới ngày nhìn ngươi trong bộ dạng đó!"
Dứt lời, trong điện thoại lại vang lên một tràng cười điên dại, khiến tôi rợn cả tóc gáy. Tính sơ sơ, tôi phải mất đi mấy chục cái xương mới chết, cực hình này phải xài hết hơn trăm triệu tệ, xem ra tên này bất kể về tiền tài hay biến thái đều hơn người.
Tôi ngắt máy, lấy sim ra bẻ gãy, đúng lúc này từ đầu khác có một chiếc taxi chạy tới, tốc độ không nhanh lắm. Tôi ý thức được, đây chính là một cơ hội để thoát khỏi Vực nhân, vội vàng chạy về phía trước. Bụi cỏ liền phát ra tiếng động, Vực nhân bắt đầu chạy theo, vèo một tiếng, phi châm bắn vọt tới.
Nhưng bởi cả hai đều đang ở trạng thái di động nên một châm này không thể trúng đích. Mắt thấy tôi và Taxi sắp gặp nhau, Vực nhân gấp gáp, nhảy ra từ trong bụi cây, chắn đường, miệng ngậm ống trúc. Tôi dồn sức phát động minh vương chi đồng, Vực nhân giật mình, hít sâu, bất ngờ hít luôn cây châm vào cổ họng, ôm cổ lăn lộn.
Dùng xong minh vương chi đồng, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, đất dưới chân cũng như đang xoay tròn.
Cả ngày chưa ăn uống gì, cộng thêm việc mất máu, cơ thể đã suy kiệt, bất luận thế nào cũng không thể tiếp tục dùng minh vương chi đồng nữa.
Đi qua người Vực nhân, tôi thò tay lấy một thứ rồi chạy lên đường, ra sức vẫy chiếc taxi kia. Xe nháy đèn hai cái rồi dừng lại, tài xế là một đại thúc có gương mặt phúc hậu, nói bằng giọng Phúc Kiến: "Anh bạn, trễ như vậy rồi còn muốn đi đâu?"
Tôi suy nghĩ, hiện giờ đang mất liên lạc với Tống Tinh Thần, nhưng về tìm hắn thì quá nguy hiểm, dù sao đám tội phạm này cũng chỉ nhắm vào tôi, cho nên phương án tốt nhất là rời khỏi nơi hoang vắng này, trực tiếp vào thành phố tìm cảnh sát.
Tôi nói: "Đưa tôi tới thành phố Kiến Dương."
Tài xế nhìn tôi từ đầu đến chân, tôi biết mình nhìn có vẻ xơ xác, ông ta lắc đầu nói: "Không được, không được, ở đây núi rừng hoang vắng, tôi nào dám tùy tiện cho ai lên xe, tôi còn phải về nhà, cậu tìm người khác đi."
Dứt lời, ông ta định lái xe đi, tôi vội chặn trước đầu, trình giấy chứng nhận ra, rồi bịa một nhiệm vụ đang chấp hành, lúc này tài xế mới tin tôi không phải người xấu, cho lên xe.
Lên xe, tôi thở phào, cảm giác toàn thần mỏi rã rời. Tài xế đưa một chai nước cho tôi, nói: "Đồng chí cảnh sát, uống hớp nước đi."
"Cảm ơn!"
Tôi mở nắp, mặc dù khát khô cổ, nhưng không dám uống ngay. Lúc này tài xế liếc tôi qua kính chiếu hậu, ánh mắt có vẻ là lạ, lập tức tôi đổ chai nước xuống một chút, vặn nắp rồi trả lại ông ta.
Xe taxi chạy rất nhanh trên đường, sự yên tĩnh trong xe khiến người ta cảm thấy bất an. Có lẽ là tôi quá đa nghi, mặt tài xế rõ ràng rất hiền lành, nhưng tôi cứ thấy có gì đó là lạ.
Ông ta mở bộ đàm, tán gẫu cùng đồng nghiệp, chủ yếu là đồng nghiệp nói, ông ta chỉ thuận miệng đáp theo. Đi qua mấy giao lộ, tôi dần nhận ra quy luật, lạnh lùng nói: "Mỗi lần đi qua một giao lộ, ông đều nói gì đó, có lúc chỉ nói hai chữ, lúc thì ba chữ. Thật ra là ông đang ngầm báo cho đồng bọn đúng không? Chiêu này không mới, tôi từng dùng rồi."
Tài xế tỏ ra ngơ ngác hỏi: "Tiểu ca, cậu đang nói gì vậy?"
Tôi nói: "Ông cũng tới đây vì món tiền thưởng đúng không?"
Liếc kính chiếu hậu, khóe mắt tài xế giật giật một cái, ngoài miệng vẫn chối: "Có phải cậu bị gì không, sao tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì?"
Tôi nói: "Cứ cho là tôi đa nghi đi, dừng xe, tiền sẽ trả đủ."
"Chuyện này lại không do ngươi quyết!" Tài xế cười lạnh, đột nhiên đạp manh chân ga, xe rồ lên tăng tốc, tôi như bị dán chặt vào ghế.
Tài xế nói: "Đừng chống cự, vừa nãy nước ngươi uống có thuốc mê, có phải ngươi đang cảm thấy đầu rất nặng không? Ngoan ngoãn ngủ đi, khi tỉnh dậy ta đảm bảo không có chuyện gì."
Tôi lạnh lùng: "Ngươi cho là ta đã uống thật?"
"Uống thật hay không không quan trọng, bây giờ xe đang chạy 100km/h, ngươi mà có bất kỳ hành động gì sẽ lập tức xe hỏng, người chết." Tài xế cảnh báo.
Tôi chỉ cánh tay phải của mình, nói: "Tới đây vì cái này chứ gì, giờ nó trị giá bao nhiêu tiền?"
"Ngươi cũng rất hiểu mà, 25 triệu, chà chà, thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người tình nguyện bỏ nhiều tiền như vậy để mua một cái xương."
Tôi đã hiểu cách tăng giá như thế nào, cứ qua 1 tiếng, giá sẽ lên 1 triệu, có thêm 1 người thất bại, giá cũng lên. Giờ tôi đã chạy trốn được 10 tiếng, trước sau đã có tổng cộng 5 nhóm tới cướp xương của tôi.
Tôi rút ra một vật, là thứ lấy trên người Vực nhân, đó là cái túi da nhỏ hắn mang bên mình, trong đó là những cái ống kim.
Những cái ống kim này có hai màu, một loại màu xanh một loại màu đỏ, tôi để ý mấy cái Vực nhân ngậm là màu xanh, có lẽ là thuốc mê.
Tôi ngậm một cái màu xanh vào miệng, thổi phốc một cái vào gáy tài xế, hắn khẽ rên, ôm cổ quát lên: "Ngươi làm gì vậy?"
"Gậy ông đập lưng ông, ngươi đã trúng thuốc mê, lát nữa sẽ lăn ra ngủ." Tôi nói.
"Ngươi có biết hoàn cảnh hiện tại không? Người cầm lái là ta!" Tài xế hét.
"Ngươi tình nguyện hi sinh mạng mình vì 25 triệu, cho đồng bọn kiếm tiền? Nhưng kẻ mua xương lại không muốn cái mạng của ta, nếu ta chết, xương sẽ chẳng còn giá trị, cái chết của ngươi cũng không đáng một xu!" Tôi nhấn mạnh từng chữ.
"Muốn so độ độc ác?" Tài xế hét: "Lão tử ác hơn ngươi nhiều!"
Hắn đạp thêm ga, tốc độ vọt lên 120km/h, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều tội phạm, nhìn qua cũng biết tên này không phải loại cướp của giết người gì, cùng lắm là lừa đảo kiếm cơm. Con kiến còn biết quý tính mạng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ phí tính mạng của mình. Cho nên dù đang đánh cược với hắn, tôi lại nắm chắc phần thắng trong tay.
Dần dần, tài xế bắt đầu không cầm cự nổi, đầu gật lên gật xuống. Xe đánh võng nguy hiểm trên đường, cũng may mà chẳng có xe nào khác trên con đường mòn này, tài xế ra sức lắc đầu, tự vỗ vào mặt, mí mắt càng ngày càng nặng.
Tốc độ xe từ từ giảm xuống, cuối cùng dừng lại bên lề đường, tài xế nói không rõ lời: "Tiểu tử, coi như ngươi lợi hại!"
Sau đó gục người xuống vô lăng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất