Âm Phủ Thần Thám

Chương 455: Vực nhân

Chương 455: Vực nhân


Đi ra bên ngoài, nhìn thấy cô gái vừa bị tôi đập nằm trên đất không động đậy, cơ bắp cũng không còn co giật, trong lòng tôi kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rôi ra tay quá mạnh, đã đập chết cô ta? Nhưng với sự hiểu biết về cơ thể con người của tôi, nếu muốn đánh ngất một người, tuyệt đối sẽ không chết, ban nãy tôi đập cô ta cũng không dùng hết sức.
Đến gần quan sát, phát hiện mép cô ta sùi bọt trắng, tôi nhất thời ý thức được có gì đó không đúng. Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, trên cổ cô ta có một cây kim nhỏ. Ngẩng đầu nhìn lên, trên ngọn cây hình như có người đang ngồi xổm, một đoạn ống trúc nhỏ lộ ra đằng sau tán lá. Tên này chính là người đã hạ thuốc mê tôi, có vẻ hắn đang cố ý chờ tôi tới kiểm tra thi thể để ám toán.
Nhưng có một điều hắn không biết, đó là ánh mắt tôi trong bóng tối có thể thấy rõ như ban ngày. Trước mắt Tống Thế Siêu đã chết, Tinh Thần lại chưa rõ tung tích, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu lại trúng thuốc mê lần nữa, tôi sẽ mặc cho người khác định đoạt số phận.
Không biến sắc, tôi lặng lẽ nhặt hai viên đá, một viên nhét vào túi, một viên cầm trong tay.
Từ từ tới gần, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào đầu ống trúc sau tán lá. Lúc gần tới nơi, tôi cố ý giẫm chân mạnh, làm bộ vẫn đang bước tiếp. Trong bóng tối mịt mùng, lá cây xao động, có vẻ như tên kia đang điều chỉnh tư thế.
Hai chân hắn đứng trên cành cây, tôi đại khái có thể hình dung ra hình dáng cơ thể hắn, đầu hắn ở vị trí nào. Tôi chầm chậm giơ tay, rồi bất thình lình ném thẳng về phía đầu hắn, tên kia cả kinh, có ánh sáng lóe lên từ ống trúc. Lần này tôi đã có chuẩn bị trước, né được mũi kim trong gang tấc, viên đá thì văng trúng cơ thể hắn.
Một người gầy nhẳng như con khỉ rơi xuống, cả người vẽ đầy màu ngụy trang, mặt đeo một cái kính nhìn ban đêm. Thân thủ người này vô cùng nhanh nhẹn, đang rơi giữa chừng thì túm lấy một cành cây, lơ lửng giữa không trung, ngửa cổ, lại thổi một cái phi châm về phía tôi.
Thật may là do khoảng cách khá xa, tôi có đầy đủ thời gian để phản xạ, né dịch một bên, cây kim cắm vào vạt áo, nước thuốc ngấm ra xung quanh.
Gã kia tự biết bị lộ, đầu lưỡi cuộn lại, đẩy ra thêm một cái ống nhỏ trong miệng, trong lòng tôi chửi con mẹ nó, hắn còn mang máy lắp đạn tự động sao?
Ám khí của hắn có vẻ là một đoạn ống trúc nhỏ có chứa phi châm, hai đầu được bọc bằng giấy, giấu trong quai hàm hoặc hốc răng, bắn một phát là gần như có thể bắn tiếp ngay lập tức.
Tôi co chân bỏ chạy theo hình chữ chi, hai cái kim nguy hiểm thoáng sượt qua thân người. Cho rằng chạy ra khỏi rừng cây thì hắn sẽ không đuổi nữa, kết quả quay đầu nhìn lại thì tên kia lưng sơn xanh như thảm cỏ, nằm sấp như một con cóc, dùng tứ chi bò dưới đất, tốc độ lại vô cùng nhanh.
Hắn bò không phát ra tiếng động, ở cái nơi hoang vu yên tĩnh này lại càng thấy quỷ dị.
Tên này rất gầy, tay chân to tương đương nhau, giống như con vượn, có vẻ rất giỏi leo trèo. Tôi nhớ thời phong kiến có một loại sát thủ đặc biệt như vậy, gọi là Vực Nhân. Bọn họ có thể không gây tiếng động lẻn vào bất kỳ nơi nào, dùng kim châm ám sát mục tiêu.
Do hành tung quỷ dị, Vực Nhân không qua lại với ai, thậm chí bị người đời coi là yêu quái, thành ngữ Hàm Sa Xạ Ảnh là từ họ mà ra. Còn có chiêu ẩn nấp dưới mặt nước để ám sát mục tiêu cũng là một tuyệt kỹ của họ, khá giống với ninja nhật bản, nhưng lịch sử của Vực nhân có từ thời đông Hán, lịch sử có ghi lại, Lũ Hoàng Hậu đã từng thuê Vực Nhân ám sát Hàn Tín.
Quả nhiên có tiền thưởng ắt có kẻ liều mạng, loại sát thủ thất truyền đã lâu này, vì tiền thưởng mà cũng rời núi bắt tôi.
Vực nhân cứ bám sát theo tôi, cũng không vội vàng quật ngã, tôi nhanh hắn nhanh, tôi chậm hắn chậm, tỏ rõ ý đồ bám dính không buông. Chờ tới lúc tôi không chạy nổi nữa, hắn đột nhiên chuyển đầu lưỡi, ngồi chồm hổm như con cóc, thổi ra một phi tiêu.
Tôi lập tức né qua một bên, do quán tính quá lớn, chút nữa thì ngã lăn ra đất.
Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn, chuẩn bị phát động minh vương chi chi đồng, nào ngờ hắn lại như làn khói nhảy đi, rút vào giữa một lùm cây ven đường quốc lộ. Màu sắc trên lưng hắn hòa vào cây cỏ, cứ như biến mất trong nháy mắt.
Tôi vội vàng lùi về phía sau, mắt quan sát bụi cây, tai dỏng lên nghe từng động tĩnh gió thổi cỏ lay.
Đúng lúc này, vút một tiếng, tôi căn bản không nhìn thấy phi châm, lòng hoảng hốt, theo bản năng né về một bên. Dưới chân có gì đó hắt vào, giống như bị cát ném trúng, cúi đầu nhìn thì thấy một bên giày có cắm cây kim. Thật may vừa rồi tôi mới nhích đi một chút, chó ngáp phải ruồi mà phi châm chỉ cắm vào mũi giày.
Tôi thầm cảnh cáo bản thân, lúc này nhất định không được hoảng hốt, ngoại trừ thổi phi châm thì Vực nhân không còn tuyệt chiêu nào khác, né được phi châm, tôi sẽ an toàn.
Tôi và hắn giằng co nửa tiếng đồng hồ, có lẽ đạn dược không còn nhiều, Vực nhân chưa bắn tiếp phát nào. Đúng lúc này thì trên đường có một chiếc xe lái tới, có hai người xuống xe, nói chuyện với nhau. Âm thanh trong đêm hoang vắng nghe rất rõ ràng.
"Tên kia đang ở đây sao?"
"Vị trí cuối cùng xác định chính là chỗ này, không sai. Ha ha, chẳng ngờ hai chục triệu lại kiếm được dễ dàng như vậy, thật cao hứng!"
"Rốt cuộc là tên biến thái nào lại bỏ 20 triệu chỉ để mua một cái xương?"
"Có lẽ là thâm cừu đại hận. Mà ngươi quan tâm làm mẹ gì, thế giới của người giàu, chúng ta không hiểu được đâu."
Từ cuộc nói chuyện này tôi biết được mấy tin tức, tiền thưởng tiếp tục tăng, còn có bọn họ định vị chính xác vị trí của tôi là chuyện gì. Chẳng lẽ là điện thoại di động?
Chẳng trách các nhóm tội phạm không ngừng tìm tới đây, thì ra họ có hệ thống định vị điện thoại, tôi quả thực đã đánh giá thấp vấn đề này.
Hai kẻ vừa tới chắc cũng chỉ là dạng cắc ké, vù vù một tiếng, một trong hai kêu lên: "Sao thế nhỉ, mùa này mà cũng có muỗi?"
"Quái lạ, sao đầu ta choáng váng như vậy?"
Hai tiếng bịch bịch ngã ra đất, thì ra Vực nhân không muốn người ngoài lấy được xương tôi, dùng phi châm hạ gục họ. Tôi thầm nghĩ, hóa ra lại hay, hiện giờ coi như tôi an toàn, có vệ sĩ là Vực nhân bảo vệ.
"Cảm ơn nhé, huynh đệ!" Tôi quay đầu nói về hướng bụi cây, nhưng không có ai đáp.
Việc cần kíp trước mắt là phải hủy sim, tôi lui về phía sau mấy bước, lấy điện thoại ra, định mở nắp thì có cuộc gọi tới, là số ẩn.
Tôi do dự, rồi ấn nút nghe, mắt vẫn không dám rời bụi cây trước mặt.
"Xin chào, Tống đại thần thám!" Trong điện thoại vang lên một giọng nói ung dung, giọng của một người đàn ông trung niên nghe rất có sức hút.
"Ông là ai?" Tôi lạnh lùng hỏi.
"Tính từ lúc ta sắp xếp sự bất ngờ này cho ngươi đã hơn 10 tiếng, ngươi chống đỡ được lâu như vậy, ta không thể không nói câu khen ngợi." Trong điện thoại vang lên tiếng vỗ tay: "Để ta tự giới thiệu một chút, ta là người mua xương Hoàng Tuyền."
Tôi cười lạnh: "Lại là một con chó của Giang Bắc Tàn Đao? Xem ra ngươi là một con chó rất thích xương."
"Ngươi rất nhạy bén, không tệ. Ta với Thuần cẩu sư là đồng nghiệp, cũng là bạn bè. Nghe nói ngươi giết chết hắn, nên ở trên phái ta tới gặp gỡ ngươi." Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười: "Sau này xin Tống thần thám chiếu cố nhiều hơn!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất