Chương 458: Kết giao với Lang Vương
Tôi cho rằng chiếc xe kia cũng tới vì mình, thầm chửi trong lòng.
Nhưng khi chiếc moto chạy tới gần, đột nhiên quay ngang, dừng trước mặt tôi. Người ngồi trên đội mũ bảo hiểm, rút ra một khẩu Glock từ bên hông xe, bắn điên cuồng về phía ghế lái xe Jeep.
Tên cơ bắp thấy vậy, cúi thấp người, đột nhiên mở cửa nhảy xuống, lăn mấy vòng trên đất.
Chiếc xe Jeep mất khống chế, lật nhào một tiếng lao xuống vệ đường. Tôi hét: "Tống Tinh Thần!!!" Không có tiếng đáp trả.
Tên lái xe moto bắn hết một băng đạn, vội thay băng mới, nhảy khỏi xe, hai tay giương súng, nhắm thẳng tên cơ bắp mà bóp cò. Tên cơ bắp phản ứng rất nhanh, lăn lộn né đạn, đột nhiên vung tay ném một con dao găm.
Tên lái moto né con dao, kẻ cơ bắp nhân cơ hội rút súng, cả hai bắn nhau loạn xạ.
Hai người chỉ cách nhau vài chục bước chân, vừa nổ súng vừa né đạn, thân pháp nhanh nhẹn như hai con sóc, ánh lửa đạn bay vèo vèo trước mặt tôi, nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Cuối cùng tên lái moto do hỏa lực mạnh hơn, bắn bị thương tên cơ bắp. Tên cơ bắp vội vàng lao vào bụi cây ven đường, vừa chạy vừa bắn trả, tên lái moto đuổi theo bắn một loạt vào bụi cây, rồi mới dừng lại...
Màn đấu súng thực ra chỉ có mười mấy giây, nhưng có cảm giác như rất lâu, tiếng súng ngừng lại tôi vội lao xuống vệ đường tìm Tống Tinh Thần.
Chỉ thấy bụi cây lay động, Tống Tinh Thần bò ra, quần áo rách bươm nhưng không bị thương. Tôi thở phào, cả hai quay lại quan sát tên lái moto, tôi hoàn toàn không đoán được thân phận của hắn là ai.
Tên lái moto bỏ mũ ra, một khuôn mặt săm hình con sói, thì ra là Lang Vương, tôi vô cùng kinh ngạc.
Tống Tinh Thần theo bản năng giơ đao lên, Lang Vương đưa hai tay ra nói: "Đừng căng thẳng, ta không phải tới để tranh tiền thưởng, ta chỉ muốn báo thù Bá Hổ, hắn đã giết huynh đệ ta!"
Tống Tinh Thần lạnh lùng: "Ta không tin!"
Lang Vương cười khẩy, cất súng: "Tin hay không thì tùy, lão tử trước giờ nói một là một hai là hai."
Lang Vương đi tới kiểm tra chiếc xe Jeep, tôi với Tống Tinh Thần nhìn nhau, tôi không hiểu tại sao đột nhiên Lang Vương lại thay đổi ý định, chỉ muốn báo thù thật ư? Tôi nghĩ hắn sẽ không giúp chúng tôi free, dù gì hiện giờ tôi là một cái két đựng tiền, ai dám giúp?
Có tiếng động cơ nổ, Lang Vương lái chiếc xe Jeep đã biến dạng quay lại, vỗ vỗ thành xe nói: "Lên xe trước đi! Vừa rồi tiếng động quá lớn, nhất định sẽ dẫn những kẻ khác tới."
Tôi do dự mấy giây, cuối cùng vẫn quyết đinh cùng Tống Tinh Thần lên xe. Vừa lên xe tôi hỏi thẳng: "Tại sao lại giúp ta?"
Lang Vương châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, nói: "Có câu đạo tặc có quy củ của đạo tặc, giải thưởng được treo lên, vốn là tất cả bàn bạc cạnh tranh công bằng, nhưng không ngờ Bá Hổ bất tuân quy củ, giết chết anh em của ta. Việc này ta không thể nhẫn nhịn, tiền ta có thể không cần, nhưng ta phải giết hắn để báo thù!"
Tôi không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác: "Ngươi cũng giỏi nói đạo lý nhỉ!"
Lang Vương hừ một tiếng: "Ta biết ngươi không phải người bản xứ, ngươi có thể đi hỏi xem Lang Vương ta rốt cuộc là ai. Năm đó giết cảnh sát là vì cứu anh em của ta, kết quả bị truy nã toàn quốc, nhưng ta không hề hối hận."
Tôi hỏi: "Ngươi giúp ta chỉ là thuận đường?"
Lang Vương nhả khói: "Được rồi, chúng ta không cùng con đường khó mà nói chuyện. Ta nghe nói ngươi là người của cảnh sát, có người bỏ từng ấy tiền để mua một cái xương tay của ngươi cho thấy ngươi là người rất quan trọng. Giờ ta sẽ hộ tống ngươi thoát khỏi phạm vi đuổi giết, xong việc ngươi phải đáp ứng cho ta hai điều kiện. Thứ nhất cho người thay ta nhặt xác đám đàn em; thứ hai là cho ta một thân phận mới, giúp ta chạy ra hải ngoại."
Tôi trầm ngâm, yêu cầu thứ nhất không khó thực hiện, nhưng yêu cầu thứ hai, tôi không có quyền lực đó, cũng không muốn làm chuyện ám muội này, cho dù hắn nói đạo nghĩa thế nào đi nữa thì vẫn là một tên tội phạm trốn nã.
Đúng lúc tôi đang đắn đo thì đột nhiên Tống Tinh Thần mở miệng: "Tống gia có thể cho ngươi một thân phận mới, còn về phận trốn ra hải ngoại, thì từ từ sắp xếp."
Lang Vương gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng tin tưởng lẫn nhau, quân tử nhất ngôn..."
Tống Tinh Thần tiếp lời: "Tứ mã nan truy!"
Vừa nói, Lang Vương vừa lái xe, trên đường hắn kể cho tôi một số chuyện. Bá Hổ cũng là một tên tội phạm đang lẩn trốn ở vùng duyên hải, trước đây hắn đi lính trinh sát đặc biệt vùng Đông Nam Á, do giết tù binh nên bị buộc xuất ngũ. Hắn võ nghệ cao cường, sau khi về nước từng gây ra mấy vụ cướp ngân hàng, dùng thuốc nổ phá kho vàng, tác phong vô cùng cường bạo.
Sở dĩ Bá Hổ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật là bởi vì hắn rất ác độc, lần nào gây án xong cũng giết hết đồng bọn, cho nên cảnh sát không tìm được hắn. Cũng do cách hành xử tuyệt tình này mà hắn bị hắc bạch lưỡng đạo truy tìm, lần này bị tiền thưởng hấp dẫn mà lộ mặt.
Thực ta ngoài tiền thưởng lần này còn có một điều kiện đi kèm, đó là người nào thành công sẽ được cấp một thân phận mới, rời khỏi nước, cho nên đám tội phạm mới bất chấp hậu quả hành động. Việc này đối với Giang Bắc Tàn Đao thì dễ như trở bàn tay, hẳn không phải chỉ là nói mồm.
Phạm vi treo thưởng là toàn tỉnh Phúc Kiến, Lang Vương nói cho dù tôi có tới Kiến Dương cũng không an toàn, cách bảo đảm nhất là đi đường nhỏ rời tỉnh.
Tôi tò mò: "Chỉ là một lời nói treo thưởng xuông, tại sao các ngươi đều tin? Nhỡ hắn là kẻ lừa gạt thì sao?"
Lang Vương cười ha hả: "Hắc đạo chúng ta rất trọng chữ tín, đã có thiên kim lệnh ắt có người đứng ra đảm bảo. Lần này là do lão đại Hắc Long bang của duyên hải đứng ra đảm bảo, ông ta là lão đại có tiếng nói nhất ở đây."
Tôi thầm cảm khái, xã hội đen cũng có quy củ của xã hội đen, Hắc Long bang dĩ nhiên tôi chưa từng nghe nói, nhưng qua lời Lang Vương chắc hẳn lai lịch không nhỏ.
Chạy xe khoảng nửa tiếng, ven đường xuất hiện một chiếc xe con, có một gã đàn ông trung niên giơ tay vẫy, có vẻ như hỏng xe. Lang Vương nhếch môi: "Xem kìa, đây cũng là vì ngươi mà tới, loại mánh khóe này cũng quá thấp."
Nói xong hắn rút khẩu Glock chĩa ra ngoài cửa kính, tôi ngăn lại: "Ngộ nhỡ là người thường thì sao?"
Lang Vương chẳng quan tâm, nổ mấy phát súng, đều nhắm xuống đất dưới chân người kia. Đối phương sợ hãi nhảy cẫng lên ôm đầu, Lang Vương xuống xe, vỗ vỗ cửa nói: "Xuống đi, chúng ta vừa hay đang cần đổi xe."
Tôi không thể ưa nổi cái cách làm việc này của hắn. Khi hắn khởi động chiếc xe con, lại rất hoàn hảo, hơn nữa xăng còn đầy, Lang Vương nói: "Nhìn đi, ta đã nói rồi, kẻ xấu có mùi trên người, cách mười mét ta cũng có thể ngửi được."
Tôi cười nói: "Ngươi thì không phải người xấu à?"
Lang Vương thở dài: "Lão tử đây sinh không gặp thời thôi, ví như giờ là thời của hảo hán Lương Sơn Bạc, nếu áp theo tiểu chuẩn của cảnh sát, chẳng lẽ cũng là tội phạm sao?"
Không bàn tới những chuyện tồi tệ mà hảo hán Lương Sơn Bạc từng làm, ở thời nào thì cũng là vi phạm pháp luật, hảo cảm của tôi đối với Lang Vương lại tăng lên một chút, cảm thấy hắn không hẳn là người xấu.
Hắn định lên đường thì tôi nói: "Lang đại ca, để ta lái cho."
Hắn khinh thường nói: "Khỏi cần, ngươi nghỉ một lát đi. Sao vậy? Còn sợ ta ám toán à?"
Tôi lắc đầu: "Bật đèn thì quá gây chú ý."
Tôi tắt đèn, cho xe chạy, bóng đêm là thứ che giấu chúng tôi tốt nhất. Lang Vương rất kinh ngạc với khả năng nhìn ban đêm của tôi.