Chương 462: Chiến đấu tới sáng
Trung khu điều khiển đau đớn trong não người cũng kiêm luôn điều khiển nỗi sợ hãi. Ví như đau thương, chia lìa, những tâm trạng tiêu cực này có thể nói là một sự đau đớn về tinh thần. Nguyên lý của minh vương chi đồng là kích thích trung khu đau đớn trong đại não, khiến con người nháy mắt rơi vào sự sợ hãi tột cùng.
Bá Hổ không có cảm giác đau đớn, cũng là thiếu sót về mặt tình cảm, chẳng trách hắn lại ác độc như thế.
Lang Vương sửng sốt: "Minh vương chi đồng? Nó là gì vậy?"
Tôi nói tránh đi: "Không có gì."
Đúng lúc này, keng một tiếng, một chiếc lon nhỏ được ném lên, xì khói dầy đặc, hít vào còn bị sặc. Lang Vương ra lệnh, chúng tôi vội lui về một phía khác của tầng lầu.
Trong đám khói, một loạt tiếng bước chân vang lên. Quay đầu nhìn lại, trong làn khói mù vó một người đứng sừng sững, đeo mặt nạ chống độc, tay ôm một khẩu SMG. Tống Tinh Thần bất chợt đẩy tôi ra phía sau đống bao xi măng.
Lang Vương bắn mấy phát về phía đám khói, nhưng bị hỏa lực của đối phương áp chế, cuối cùng phải nhảy về phía sau cây cột nhà.
Bá Hổ bắn như điên cuồng, nháy mắt cây cột Lang Vương nấp biến thành tổ ong. Tiếng súng dừng lại, khói mù dần tan, tôi trông thấy Bá Hổ cầm một băng đạn cọ sát vào thân súng.
Nghe tiếng động, Lang Vương chớp thời cơ lao ra, tôi hét lớn: "Đừng ra!"
Thực ra Bá Hổ cố ý cọ sát băng đạn phụ vào thân súng, khiến Lang Vương tưởng rằng hắn đang thay đạn, dụ Lang Vương ló mặt, chứ trong súng chưa hết đạn.
Nhưng lúc tôi hét lên thì đã quá muộn, nói thì chậm nhưng diễn biến nhanh vô cùng, hai bên cùng lúc nổ súng, hai làn đạn xuyên qua đám khói dày đặc.
Lang Vương như bị một cú đấm trời giáng, đầu rung lên, quỳ sụp xuống đất, tay ôm cổ họng đang chảy máu ồ ồ. Bả vai Bá Hổ cũng run lên, bắp thịt xuất hiện mấy lỗ đạn, máu túa ra, nhưng hắn căn bản chẳng quan tâm.
Lang Vương chật vật gắng gượng, Bá Hổ rút súng lục ra bắn bồi mấy phát vào vai với đầu gối, Lang Vương ngã hẳn ra đất, sau đó bị Bá Hổ bắn một phát sau gáy.
Một hảo hán có nhân nghĩa cứ như vậy mà chết, tôi thật không thể tin vào mắt mình!
Tống Tinh Thần đột nhiên nhảy ra từ chồng xi măng, Bá Hổ bắn mấy phát, Tống Tinh Thần rất nhanh nhảy vọt về phía sau cây cột Lang Vương vừa nấp, dừng mấy giây, sau đó lại lao ra từ bên phải.
Bá Hổ bắn liền mấy phát trúng, tôi đang kinh ngạc thì đúng lúc này một người lao ra từ bên trái cây cột, nhìn lại thì Tống Tinh Thần vừa trúng đạn hóa ra chỉ là một cái áo.
Tống Tinh Thần một chiêu này đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Bá Hổ, Bá Hổ vứt bỏ khẩu SMG hết đạn, lúc này tôi mới chú ý tay phải của hắn cầm một cái kíp nổ, ngón tay cái đang rà trên cái nút, đột nhiên bấm xuống.
Ầm một tiếng, cả tòa nhà rung chuyển, giống như động đất cấp 8, thì ra hắn có gắn bom trên một cây cột nhà, quả nhiên là một tên khủng bố.
Mặt đất rung chuyển khiến Tống Tinh Thần đứng không vững, Bá Hổ nhân cơ hội đấm thẳng vào mặt Tinh Thần, tôi nhìn mà toát mồ hôi.
Nhưng Tống Tinh Thần phản xạ rất nhanh, đao chém lên phía trên, Bá Hổ né một cái, rút con dao ở thắt lưng ra, nhắm thẳng bụng Tống Tinh Thần.
Tống Tinh Thần lập tức nhảy về phía sau, Đường đao trong tay múa lên, giao đấu kịch liệt với Bá Hổ, ánh lửa tung tóe khắp nơi. Bá Hổ cậy mình không biết đau đớn, chẳng hề phòng ngự, dùng toàn chiêu hiểm khiến Tống Tinh Thần rất bị động. Giờ tôi mới thực sự thấy được cái gì gọi là liều mạng!
Cả hai đánh nhau một hồi, đột nhiên cả tầng lầu rung chuyển kịch liệt, sàn nhà hướng đông nam nghiêng xuống, đồ vật trên đất lẫn thi thể Lang Vương như muốn trượt đi, có lẽ là cột chống nhà bị nổ, không chịu nổi áp lực nên đứt gãy.
Dù sao thì tu vi võ học của Bá Hổ không cao thâm như Tống Tinh Thần, mất thăng bằng một cái, bước chân liền loạng choạng. Tống Tinh Thần thì ngược lại, chân trụ mã bộ vững vàng, một đao cắt đứt cuống họng Bá Hổ, máu phun ra như suối.
Tôi tưởng rằng chuyện tới đây là kết thúc, nào ngờ Bá Hổ vắt đến giọt sinh lực cuối cùng, bắt lại thân đao, lôi ra một cái kíp nổ khác ở thắt lưng, không chút do dự bấm nút.
Tôi gào lên: "Mau tránh ra!!!"
Ầm một tiếng, nửa thân trên Bá Hổ nổ mạnh, nháy mắt máu thịt bay tứ tán ngập cả tầng lầu. Tôi lao tới đi tìm Tống Tinh Thần, hắn bị lực xung kích đánh bay, theo bản năng hai tay che trước mặt, cả người đều là máu.
"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!" Tôi lo lắng gọi.
Tống Tinh Thần ho mấy tiếng, từ từ ngẩng đầu dậy, toàn thân và hai cánh tay găm đầy mảnh vụn, thật may là phần lớn đều được áo chống đạn cản lại, không bị thương những chỗ yếu hại.
Lực xung kích khiến não hắn bị chấn động, hồi lâu mới mở miệng được: "Ta không sao."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hắn vì mình mà liều mạng tới mức này, trong lòng vừa cảm kích vừa áy náy, vỗ vai hắn, cười: "Không sao là tốt rồi!"
Chúng tôi cùng quay đầu nhìn lại, nửa thân dưới của Bá Hổ máu chảy đầm đìa ngã ra đất, tên này lại gắn bom trên chính người mình, thật không phải suy nghĩ của người bình thường.
Sự hy sinh của Lang Vương khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, đi tới vuốt mắt cho hắn: "Lang Vương huynh đệ, đa tạ!"
Tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, tôi dìu Tống Tinh Thần mau chóng rời đi, dưới lầu một ngổn ngang khói bụi.
Đi ra bên ngoài, đột nhiên mấy chiếc xe hơi lái tới, trong lòng tôi thất kinh, lúc này mà có thêm một trận tập kích, chúng tôi tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Nhưng lần này tới là bảy chiếc xe bọc thép màu đen, một nhóm cảnh sát đặc nhiệm lớn nhảy xuống, tay cầm QBZ 95, rất nhanh xếp thành 3 lớp phòng ngự.
Đội trưởng trong đó chào tôi: "Tống cố vấn, chúng tôi mới nhận được điện thoại của thị cục Nam Giang, đặc biệt tới bảo vệ cậu, phần tử khủng bố trong huyện đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
Tôi đáp: "Đa tạ, có xe cứu thương không?"
Đội trưởng gật đầu: "Đương nhiên là có!"
Mặc dù Tống Tinh Thần không tình nguyện, nhưng tôi vẫn bắt hắn đi kiểm tra thật kỹ lưỡng. Tôi thì lên xe đội trưởng, ông ta gọi một cuộc điện thoại, đưa cho tôi, bên trong vang lên giọng của Tiểu Đào, nàng không giấu được vui mừng, nói: "Anh không bị sao thật tốt quá. Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng vượt qua rồi!"
Tôi hỏi: "Mọi người bên đó thì sao?"
Tiểu Đào đáp: "Bọn em theo dõi gắt gao trang web này, máy chủ đặt ở nước ngoài, không thể quản lý nó. Có điều nếu không phải nó phát sóng trực tiếp tình hình cụ thể của anh, bọn em cũng không nắm được vị trí chính xác."
"Chờ anh về!" Tôi siết chặt nắm đấm.
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy toàn thân vô lực, bảy chiếc xe đặc nhiệm bọc thép từng li từng tí hộ tống tôi. Cũng may mà đám tội phạm sót lại đã bị bắt hết, hành trình sau đó có thể nói là thuận lợi, cơn ác mộng này coi như đã kết thúc.
Nhưng cuộc chiến giữa tôi với tên mua xương Hoàng Tuyền lại chỉ vừa mới bắt đầu!