Chương 464: Gặp bố vợ
Tôi vội lựa toàn bộ những mảnh vụn móng tay ra, sau đó chắp vá lại, cuối cùng ghép được khoảng nửa cái móng tay, do bị nấu chín nên những mẩu này trắng hơn bình thường.
Hoàng Tiểu Đào mặt đầy kinh ngạc, một mảnh móng tay lớn như vậy không thể nào là nhân viên bất cẩn bị đứt rơi vào, chỉ có thể là cả cái móng tay bị rút ra.
Tiểu Đào cầm cái túi nylon, la lên: "Trời ạ, bánh bao Quế Hòa Viên, hai hôm trước em vừa mới ăn, sao đời em lại xui xẻo như vậy chứ, đây là lần thứ hai phải thưởng thức bán bao nhân thịt người rồi. Tống Dương, anh chắc chắn đây là móng tay người, không phải móng heo?"
Tôi giải thích: "Tay con người trải qua ngàn vạn năm tiến hóa, hình dáng móng tay thậm chí còn không giống lẫn nhau, móng của động vật mong guốc dày hơn thế này rất nhiều, đây chỉ có thể là móng tay người."
Hoàng Tiểu Đào che miệng, có lẽ đang hồi tưởng lại cảnh chính mình ăn bánh bao, tôi giơ tay lên nói: "Đừng nóng, chúng ta đã phân biệt rõ, bánh này không phải nhân thịt người, chỉ là bị lẫn cái móng vào, bị cối xay nghiền nát, lẫn với nhân bánh."
Tiểu Đào nói: "Nói vậy Quế Hòa Viên nhất định có án mạng xảy ra. Đi, chúng ta tới hiện trường."
Tôi nói: "Chẳng phải hôm nay đến nhà em sao?"
Tiểu Đào đáp: "Không sao, cha ruột mà, cứ để ông ấy chờ."
Tôi cười khổ, vậy chẳng phải ấn tượng về tôi sẽ không tốt sao. Có điều án mạng phát sinh, bất kể là tôi hay Tiểu Đào cũng không thể không đi nhìn một chút.
Lúc chúng tôi ra khỏi thị cục, người báo án đã đi rồi, cũng chẳng để lại tên họ hay cách thức liên lạc. Nhưng cái này không quan trọng, tôi với Tiểu Đào tức tốc chạy xe tới Quế Hòa Viên, đây là một nhà hàng theo kiến trúc cổ, bàn ghế trong nhà cũng rất cổ xưa. Vừa vào cửa, nhân viên chạy ra mặt mày vui vẻ chào đón: "Hai vị, mời vào bên trong, tôi đi pha trà."
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra: "Gọi giám đốc của anh ra đây, chúng tôi có việc muốn hỏi."
Do tính chất nhạy cảm của vụ án này, chúng tôi không thể hỏi quá cặn kẽ, giám đốc còn tưởng đồ ăn của quán có vấn đề về an toàn thực phẩm, tỏ ra rất khách khí trước mặt Tiểu Đào.
Tôi nói muốn vào phòng lạnh xem một chút, giám đốc liền đồng ý.
Kiểm tra xung quanh trong kho, tôi bảo Tiểu Đào đóng cửa lại, dùng Phản Hồn Hương quan sát, nhưng trong này không có dấu hiệu hung sát. Tiểu Đào thắc mắc: "Vấn đề không xuất hiện ở quán ăn, chẳng lẽ là liên quan ở xưởng thịt?"
Tôi gật đầu: "Xem ra là như vậy, em không ăn phải bánh bao nhân thịt người đâu."
"Cám ơn trời đất!" Tiểu Đào vỗ ngực: "Vậy để em gọi người điều tra trước."
Nàng gọi điện xong, chúng tôi theo kế hoạch tới nhà nàng. Tôi cứ nghĩ Hoàng lão gia phải ở trong một căn biệt thự xa hoa tráng lệ, thì ra chỉ là một khu chung cư, tuy cao cấp nhưng không giống với tưởng tượng của tôi.
Khu dân cư rất lớn, đi vào phải vòng vo cả một hồi, tôi hỏi: "Vẫn chưa tới à?"
Tiểu Đào bật cười: "Đã sớm tới lâu rồi, cả khu này là tài sản của cha em. Lúc mua nhà, ông ngại phải tìm vị trí này nọ, hoàn cảnh không tốt nên tự mình chọn một căn ở đây."
Tôi chấn động trong lòng, thế giới của người có tiền đúng là không thể hình dung nổi. Tiểu Đào bổ sung một câu: "Em cũng không có ý khoe cha mình giàu, ông ấy là ông ấy, em là em."
Tôi nói: "Không hiểu lầm đâu, trong anh em vĩnh viễn là một cô cảnh sát hiên ngang, uy dũng!"
Tiểu Đào làm nũng, mân mê cái miệng: "Không có thông minh xinh đẹp sao?"
Tôi sửa lại lời nói: "Ừ, một cảnh hoa thông minh xinh đẹp, hiên ngang uy dũng!"
Chúng tôi tới một tòa nhà, đi thang máy lên tầng cao nhất, Tiểu Đào cởi áo khoác, bấm chuông cửa. Một người giúp việc ra mở cửa, mặt mày hớn hở nói: "Tiểu thư đã về, vị này là..."
"Bạn trai con!" Tiểu Đào khoác tay tôi, vênh mặt nói.
Tôi lên tiếng chào hỏi, bà giúp việc nói: "Thật là nhất biểu nhân tài, lão gia chờ các con trong phòng ăn ấy."
Phòng khách chỉ có thể dùng từ vừa xa hoa vừa khiêm tốn để hình dung. Không giống như tưởng tượng của tôi là phải dát vàng dát ngọc khắp phòng, nhìn thoáng qua lại rất bình thường. Bước vào cửa, dễ thấy nhất không phải tranh ảnh đắt tiền gì mà chỉ là một bức ảnh gia đình, trên đó Tiểu Đào mới chỉ là cô bé 7,8 tuổi, một tiểu loli dễ thương, trên tay ôm búp bê. Mẹ nàng là một phụ nữ đoan trang xinh đẹp, đôi lông mày rất giống Tiểu Đào. Trong phòng tất cả đồ gia dụng đều làm bằng gỗ, cái bàn uống trà là cả một cây gỗ bổ ra, là một đoạn thân gỗ ô kim tử đàn, kích thước như vậy phải tới 100 năm tuổi, giá ngoài thị trường chắc chắn làm người ta tặc lưỡi.
Hoàng Tiểu Đào nhìn bức ảnh gia đình, thở dài nói: "Từ ngày mẹ mất, càng ngày em và cha càng xa cách, chẳng phải là mâu thuẫn gì lớn, chỉ là vì em không muốn kế nghiệp ông."
Có tiếng dép lê, Hoàng lão gia từ trong nhà đi ra, thần sắc mạnh khỏe, đôi mi ưng xếch lên tận mai, tạo cho người ta một cảm giác không uy mà nộ. Trông thấy tôi, Hoàng lão gia cười lớn: "Quả nhiên là cậu, con nha đầu Tiểu Đào này còn cứ giấu diếm ta, lần trước nhìn hai đứa ở chung một chỗ ta đã biết quan hệ không bình thường."
Tôi lễ phép nói: "Tiểu Đào cũng thường nhắc tới bác với con."
Hoàng lão gia phất tay một cái: "Chắc chắn là chẳng có lời nào tốt, nào vào ngồi đi."
Tôi hai tay lễ phép bưng lên quà ra mắt, là một chai rượu vang Pháp, chỉ vài trăm tệ. Bảo tôi mua đồ đắt quá thì không có khả năng, hơn nữa làm việc vung tay quá trán trước mặt Hoàng lão gia có khi lại phản tác dụng.
Hoàng lão gia nhận quà, mời chúng tôi vào phòng ăn. Trong phòng ăn sáng trưng, bàn đã dọn đầy thức ăn, nhìn lướt qua thì đồ chay chiếm đa số, Hoàng lão gia giải thích: "Gần đây mỡ máu cao, cho nên ta bắt đầu tập ăn chay, thực ra ăn chay mới có lợi, có thể thanh lọc cơ thể..."
Tiểu Đào cât lời ông ta: "Cha, cha lại bắt đầu rồi."
Hoàng lão gia cười cười: "Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Tống, đừng khách sáo, ngối xuống ăn đi."
Tôi sao có thể không khách sáo được chứ, cả bữa cơm đều là Hoàng lão gia hỏi gì tôi đáp nấy, ăn cơm cũng cố không gây ra tiếng động.
Mặc dù Hoàng lão gia ăn chay, nhưng tôi với Tiểu Đào vẫn mỗi người một phần bít tết. Hoàng lão gia đối đãi với tôi rất thật lòng, không có gì giống như giả bộ, Tiểu Đào đã từng nói, cha nàng là người rất biết thưởng thức người có năng lực, không cần quan tâm đối phương có tiền hay không, gia cảnh thế nào. Mà ở vào địa vị của ông ấy cũng chẳng cần để mắt tới những thứ đó, bởi cho dù đối phương có nhiều tiền tới mức nào, thì ở Nam Giang cũng chẳng nhiều hơn ông ấy được.
Trò chuyện một hồi, đột nhiên Hoàng lão gia nói: "Ôi cái đầu óc của ta, cứ mải nói chuyện. Tiểu Tống, cậu có uống rượu không?"
Tôi từ chối: "Không, bác, con không."
"Đàn ông sao có thể không biết uống rượu chứ. Khó khăn lắm mới có dịp này, uống cùng ta một ly."
Tôi chẳng thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh, Hoàng lão gia quay người đi lấy rượu, tôi cười khổ nhìn Tiểu Đào, nàng nói: "Uống một hai ly không sao đâu."
Hoàng lão gia cầm tới ba cái ly cao cổ, Tiểu Đào kháng nghị: "Cha, con còn phải lái xe đấy. Một đội trưởng hình cảnh mà bị cảnh sât giao thông phạt thì hài lắm."
Hoàng lão gia nói: "Một ly không có gì đáng ngại, rượu này là một người bạn tặng cha, trên thị trường không mua được. Bình thường ta cũng không có tùy tiện mở ra uống đâu."
Chai rượu trên tay ông ấy không hề có nhãn hiệu gì, chất rượu bên trong màu nâu nhạt, chỉ còn lại nửa chai.
Có điều lúc đó tôi không ngờ tới, một chai rượu tưởng chừng như bình thường này lại dính dáng đến một vụ án mạng không tưởng tượng nổi.