Chương 480: Kẻ đi tìm mỹ thực
Nghe câu này, lập tứ có người nôn mửa, có người thì hất bàn chửi bới, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Ông chủ đứng trên sân khấu, sắc mặt âm hiểm nói: "Không tiếp thụ nổi có thể rời đi, ta không bắt buộc các ngươi trở thành đồng bọn."
1/3 số người đã rời đi, những người còn lại chọn việc tiếp tục. Một phần vì không nỡ bỏ 7000 tiền lương mỗi tháng, phần khác vì đã ăn tê tê, óc khỉ, quả thật mang đến nhận thức mới, muốn nếm thử món "cơm vàng" mà sớm đã được nghe này.
Sau đó hắn kể làm cả trưa tôi với Tiểu Đào không ăn nổi cơm, hắn miêu tả vô cùng cặn kẽ cái món cơm vàng, hoàn toàn lật đổ ấn tượng bao lâu nay của hắn về đồ ăn.
"Thì ra cái thứ này cũng có thể ăn được, trước đây hiểu biết của tôi với ăn uống thật quá nông cạn, ông chủ nhất định là một mỹ thực gia vĩ đại nhất thế giới!" Tên bảo vệ vừa nói vừa nuốt nước miếng: "Đúng rồi, cơm vàng chính là chất thải do một thiếu nữ ăn cà chua 1 tuần liên tục bài tiết ra..."
"Được rồi được rồi!" Tiểu Đào không nhịn được xua tay: "Bỏ qua, nói lần thứ tư thế nào."
Hắn tiếp tục kể lại, lần huấn luyện thứ tư, một cô gái bưng thức ăn lên. Lúc mở vung ra, hiện trường rất nhiều tiếng kinh hô, mỗi người được chia một phần của cơ thể khác nhau.
Ông chủ nói những lời khó hiểu, đại ý chính là người cũng có thể ăn, chỉ có những thứ bị cấm kỵ bởi thế tục mới là mỹ vị cực hạn.
Lần này chỉ có ba người lựa chọn bỏ đi, mọi người đã trải qua ba lần huấn luyện trước nên tâm lý không quá nhiều trở ngại.
Sau đó còn có lần huấn luyện thứ 5 nữa, cũng là lần cuối cùng, ông chủ cười ha hả nói: "Chúc mừng mọi người đã trở thành đồng chí với ta, hôm nay ta không muốn nhiều lời, mời mọi người hưởng thụ tiệc đêm cực phẩm."
Tấm màn che phía sau hắn từ từ kéo ra, chỉ thấy mấy đầu bếp đang đứng thái thịt, bên cạnh có mấy cái lồng lớn, ở trong nhốt một ít đàn ông trần truồng. Có người nhận ra, đó chính là những đồng nghiệp mà lựa chọn bỏ về, bọn họ bị nuôi nhốt béo trắng.
Ông chủ nói bọn họ có thể lựa chọn màu sắc thức ăn mà mình muốn, vì vậy tên bảo vệ chọn món Shasimi mạnh mẽ nhất. Một tảng thịt đùi trắng nõn được bày trước mặt hắn, bên cạnh là đĩa nước chấm, nước miếng trong miệng hắn chảy ròng ròng, không do dự chút nào thưởng thức bữa tiệc thịt người.
Đám người này toàn bộ đáp ứng yêu cầu, trở thành tâm phúc của ông chủ, đồng thời tham gia giữ trật tự của câu lạc bộ. Mỗi lần kết thúc bữa tiệc, 'món ngon' còn thừa lại toàn bộ dùng để khao thưởng bọn họ.
Khi tên bảo vệ kể xong, tôi với Tiểu Đào im lặng hồi lâu, Tiểu Đào cau mày nhấp một ngụm trà, tôi hỏi: "Nói tới nói lui, ông chủ của các anh tên gì?"
"Lục Đạo Cuồng Trù." Mặt hắn đầy tự hào đáp.
Những chuyện khác hắn cũng không biết, bao gồm cả lai lịch của nhưng người bị hại, Tiểu Đào bảo cảnh sát giải hắn đi trước.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, nàng vẫn còn đắm chìm trong sự ghê tởm: "Tên này quá cẩn trọng, tẩy não thủ hạ trước rồi mới mang ra dùng."
Tôi nói: "Không, hắn không tẩy não, mà là truyền đạo."
Hoàng Tiểu Đào sững sờ nhìn tôi: "Chẳng phải ý nghĩa cũng giống nhau ư?"
Tôi giải thích: "Tẩy não, giống như Thuần cẩu sư mới gọi là tẩy não, bản thân hắn không tin vào lý tưởng, còn về truyền đạo, bản thân hắn tin tưởng hơn ai hết, ăn thịt người là đúng, hắn không chỉ cần thủ hạ nghe lời, mà thủ hạ còn phải công nhận với hắn. Thực ra theo đuổi sự được công nhận là một sự phức tạp mà ai cũng có. Ví như yêu thích một bộ phim truyền hình hay một thể loại hàng hóa, người ta sẽ tìm những người có chung sở thích trên internet vậy. Người này cũng giống như Đường sư phụ, chẳng những có sở thích ẩm thực đặc biệt, mà còn hy vọng tất cả mọi người tiếp nhận, nhưng hắn đáng sợ hơn Đường sư phụ ở chỗ, là hắn có tiền, có đầy đủ tài nguyên để thỏa mãn sở thích biến thái của mình."
Tiểu Đào cười: "Nói trắng ra là kẻ thích làm gì thì làm, theo anh sao hắn lại có tiền như vậy?"
Tôi cũng cười: "Cái này Hoàng lão gia chẳng phải trực tiếp hơn sao?"
Tên này rất có kinh nghiệm huấn luyện người khác, hơn nữa có mối liên hệ tốt để có thể tìm được những tù nhân mãn hạn tù. Tôi cảm thấy có lẽ hắn kinh doanh một công ty bảo vệ thật, một mặt ở ngoài sáng, một mặt trong tối.
Nhưng muốn điều tra việc này rất phức tạp, tốt hơn là giao cho Lão Yêu làm.
Hai ngày sau đó, chúng tôi thông qua sự trợ giúp của các phân cục, cùng với giám định ADN của thi thể, đã xác định được 5, 6 danh tính nạn nhân.
Lão Yêu hai ngày này cũng không nhàn rỗi, hack vào cơ sở dữ liệu của tất cả các công ty bảo vệ trong thành phố Nam Giang, trong kho dữ liệu của công ty có tên là Thiết Anh Đặc Vệ phát hiện nhiều nhân viên không có danh sách bảng lương, ông chủ tên là Dương Hưng Đông.
Trước khi chúng tôi tới lục soát, Dương Hưng Đông đã bỏ trốn, còn mang toàn bộ tài sản chuyển qua ngân hàng Thụy Sĩ, thậm chí nhân viên nội bộ còn không biết công ty đã ngừng hoạt động, vẫn xếp hàng ở sảnh.
Tôi nói: "Nghe phong thanh lập tức bỏ trốn, nếu một kẻ nhát gan như vậy mà là Lục Đạo Cuồng Trù thì tên họ của anh sẽ viết ngược lại."
Hoàng Tiểu Đào vỗ tay một cái: "Việc còn lại giao cho em đi. Em sẽ thông báo cho các phân cục truy bắt cùng, đây là đăng ký tên thật, hắn không thoát ra khỏi Nam Giang được đâu."
Tôi hỏi: "À phải, những người có tiền đã tham gia câu lạc bộ em định xử trí thế nào?"
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Ăn thịt người chỉ có thể quy vào tội làm nhục thi thể, cũng không phải tội nặng, dù sao thì đám người này thừa khả năng bảo lãnh, cũng chẳng làm gì được."
Tôi nói: "Đây không phải trọng điểm, mấu chốt là họ cũng giống chúng ta, không hấp thu được protein động vật. Chiêu này của Dương Hưng Đông rất thông minh, dẫn dụ người khác vào con đường tăm tối, cứ như vậy chỉ mấy năm sau, Nam Giang sẽ xuất hiện thêm một cuồng ma ăn thịt người."
Tiểu Đào nói: "Nói vậy thôi, toàn bộ đám người này phải được điều trị về cả thể xác lẫn tinh thần." Nói tới đây, nàng bỗng cười: "Lần này quyền lợi của tổ đặc án có thể mang ra sử dụng, khỏi cần viết đơn xin xỏ."
Băng Tâm liên lạc với một số chuyên gia y học, để phối hợp nghiên cứu, tôi với Tiểu Đào nhiều lần phải cho mẫu máu, nước tiểu nhưng vẫn không tìm được nguyên lý phá giải loại thuốc này. Nhưng dù sao cũng phân tích ra được, tác dụng của loại thuốc này là ảnh hưởng đến bộ phận thần kinh vị giác vùng hạ đồi, nếu như trong truyện kiếm hiệp thì nhất định sẽ có thuốc giải nhưng thực tế không dễ dàng như vậy.
Có chuyên gia đề nghị nên lọc máu toàn thân, nhưng như vậy rất đau đớn, nên tạm thời không điều trị, tức là phải ăn chay thêm ít bữa.
Hôm nay tôi đang sửa sang lại hàng hóa trong cửa hàng, Tiểu Đào gọi điện tới nói: "Tống Dương, anh tới đây một chút, có một vị khách quý đến cục, nói có thể trợ giúp chúng ta bắt Dương Hưng Đông."
Tôi hỏi: "Quan lớn phương nào vậy?"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Chắc chắn anh không nghĩ tới đâu, là Interpol đấy."