Chương 483: Cuốn băng ăn thịt vợ
Chúng tôi tìm được một cái đầu băng thời xưa trong phòng, bỏ cuốn băng vào, màn hình sáng lên, nhiều nhiễu rồi bắt đầu có hình ảnh hiện ra.
Đó là một gian phòng giống như mật thất, lão Mộ ngồi trên sofa, hỏi: "Xử lý xong chưa?"
Một người khác nói: "Đừng nôn nóng, tôi gọi ông tới chính là để nói chuyện này." Giọng nói phát ra từ một người không có mặt trong video, nhưng tôi nghe có vẻ quen tai, nhìn Tống Tinh Thần một chút, hắn gật đầu một cái: "Là hắn!"
Người này chính là kẻ mà Dương Hưng Đông tự xưng - Lục Đạo Cuồng Trù.
Lão Mộ nóng nảy nói: "Cảnh sát đang điều tra ta, tốt nhất là cậu xử lý sạch sẽ một chút, nếu không chúng ta đều phải chết."
Dương Hưng Đông nói: "Ông chủ Mộ, thực ra tôi cũng không phải là sát thủ chuyên nghiệp..."
"Cái gì?"
"Tôi là một nhà nghệ thuật, một nhà nghệ thuật về ẩm thực, lại bị thuê giết vợ người khác, công việc này với tôi mà nói, quá không tao nhã. Hôm nay gọi ông tới, là hy vọng ông tham gia một nghi thức thần thánh, nghi thức này sẽ làm ông được trùng sinh. Tôi biết ông luôn phải sống dưới cái bóng của cô gái kia, không ngóc đầu lên được, hẳn là trấn yểm đời này của ông, giết chết cô ta liệu có thoát nổi không? Không, ông không thể thoát khỏi cô ta, cô ta sẽ biến thành hồn ma, mãi mãi ám theo ông."
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Ông chủ Mộ gấp đến mức hét lên.
"Xin chờ một lát."
Sau đó là tiếng bánh xe chuyển động, một cái lồng hấp lớn được đẩy ra trước mặt lão Mộ. Lão Mộ hình như nhận ra được gì đó, sợ hãi lui về sau, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Trấn yểm của ông!"
Vừa nói, Dương Hưng Đông vừa mở cái nắp lồng, chỉ thấy một người phụ nữa hơi mập quỳ chính giữa lồng, toàn thân bị hấp tới trắng bệch, hơi nóng bốc lên khắp người như một lớp vải mỏng.
Hoàng Tiểu Đào ghê tởm che miệng, lão Mộ trong màn hình cuồng loạn hét lên: "Ngươi là một tên điên, ngươi là một tên điên!"
"Ông chủ Mộ, là tôi đang giúp ông mà." Dương Hưng Đông thành khẩn nói: "Muốn đánh bại thứ trấn yểm, ông phải hấp thu nó, biến nó thành một bộ phận cơ thể mình, quá trình này vô cùng ngon, vô cùng khó quên. Tôi đã ướp cô ta với hương liệu trong bảy ngày, dùng rượu ngon rửa sạch toàn thân, sau đó hầm trên lửa nhỏ hai ngày hai đêm, mỗi một cái xương của cô ta cũng mềm vô cùng, đây là tác phẩm nghệ thuật tốt nhất tôi dâng lên ông."
"Đồ điên, đồ điên, cút!" Lão Mộ nhặt đồ vật trên bàn ném loạn xạ vào người Dương Hưng Đông. Dương Hưng Đông đi tới túm lấy cổ tay lão Mộ, nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói: "Ông chủ mộ, nếu như ông không ăn sạch sẽ cô ta, cảnh sát dù chỉ phát hiện ra một sợi tóc, ông cũng không tránh khỏi liên lụy."
Dương Hưng Đông bẻ một miếng thịt trên người phụ nữ, há miệng to mà ăn, ngửa mặt lên trời xuýt xoa: "Đây là mùi vị làm cảm động biết bao nhiêu người!"
Lão Mộ run rẩy nói: "Tại sao ngươi nhất định cứ phải dùng cách này..."
"Tôi nói rồi, tôi là một nhà nghệ thuật, ông thuê tôi, tôi sẽ dùng cách bên tôi để giải quyết." Sau đó hắn ôm lấy vai lão Mộ, chỉ thi thể nói: "Nhìn xem, con cọp cái này vẫn còn đang lườm ông. Ông sợ nó, sợ muốn chết, cho dù nó đã chết ông cũng không dám đối mặt."
"Ta...ta..." Trán lão Mộ đã ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên hai mắt lóe lên: "Ta không sợ ngươi!"
Ông ta giống như mất đi lý trí, nhào tới, xé thịt người vợ cũ, điên cuồng nhét vào miệng nhai. Dương Hưng Đông cười như phát điên, Tiểu Đào nhấn nút tua, sau đó đều là những hình ảnh kinh tởm, nàng liền tắt video.
Yên lặng một lúc lâu, tôi nói: "Tên biến thái này thật sự điên, hắn luôn tin tưởng vào ý niệm của mình."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nhưng làm sao cuốn băng này lại rơi vào tay ông chủ Mộ?"
Tôi đáp: "Hẳn là bị lừa gạt."
Tôi suy đoán đại khái toàn bộ quá trình thế này, lão Mộ ban đầu thuê Dương Hưng Đông giết vợ, không ngờ hắn lại làm ra một màn như vậy, còn quay lại video để sau này tống tiền.
Lão Mộ chỉ có thể bỏ tiền mua lại, khả năng đã chi trả không phải chỉ một khoản tiền, cuối cùng mua lại được băng gốc. Dương Hưng Đông thì lấy được đủ tiền để khởi động nguồn tài chính của mình.
Tại sao lão Mộ lại phải cất giữ cái video này? Tôi nghĩ ông ta đã trải qua lễ rửa tội của Dương Hưng Đông, nội tâm đã biến chất rồi, coi việc mình ăn từng miếng từng miếng thịt của vợ là một nghi thức lột xác, không nỡ hủy nó đi.
Hoàng Tiểu Đào gõ cái điều khiển vào lòng bàn tay, thở dài: "Cha em lại mất đi một người bạn."
Sau đó lão Mộ bị cảnh sát bắt, biết được chuyện này, Hoàng lão gia rất đau lòng. Nhưng vừa đau lòng, lại vừa vung tiền mua lại công ty của lão Mộ, suy nghĩ của cá mập, người thường chúng ta có chỗ không theo kịp.
Tôi nói: "Xem kỹ lại một lần tìm manh mối, gian phòng trong video rất có thể là một nơi ẩn thân bí mật, có lẽ sẽ dẫn chúng ta tìm ra Dương Hưng Đông!"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Anh nói không sai, gọi Vương Nguyên Thạch vào đi." Sau đó quay qua Tống Tinh Thần: "Tống soái ca, cậu ra ngoài tiếp vị phu nhân kia nhé."
Tống Tinh Thần chẳng quan tâm, chỉ nghịch nghịch chuôi đao. Tôi biết nhiệm vụ này nhất định hắn không làm, liền bảo Tống Tinh Thần ra ngoài canh cửa, phòng bị người khác nghe lén. Lát sau Vương Nguyên Thạch vài, ba người chúng tôi xem lại cuốn băng, tới một đoạn, Vương thúc nói: "Dừng! Chân tường có rêu, giồng như là phòng ngầm dưới đất, trên sàn có muối kiềm trắng, nói rõ nơi này bị nhiễm mặn cao."
Tôi cũng nhìn ra một chi tiết: "Cứ ba giây ánh đèn sẽ chớp một lần, điện áp không ổn định sao?"
"Gần đó có loại máy công suất lớn chạy." Vương Nguyên Thạch nói tiếp lời: "Ba giây một lần, là gì được?" Ông ta lẩm bẩm tự hỏi: "Liệu có phải nhà máy sản xuất ô tô không? Ta nhớ máy trong nhà máy ô tô có tần số này."
Tiểu Đào gật đầu một cái: "Tra thử đi!"
Nàng gọi điện cho người điều tra, Lão Yêu làm việc rất nhanh, chỉ 10 phút sau đã gọi tới báo cáo: "Có một nhà máy mạ điện ở vùng ngoại ô phía bắc, đã đóng cửa 5 năm trước, mảnh đất đó cũng bị nhiễm mặn, hình như được người ta mua lại."
"Ai mua?"
"Là ông chủ Mộ."
Hoàng Tiểu Đào hưng phấn: "Không sai, chính là như vậy, đi!"
Nàng gọi điện bảo Băng Tâm điều động một nhóm cảnh sát, bốn người chúng tôi hỏa tốc chạy tới nhà máy mạ điện, hai nhóm gặp nhau bên ngoài khu xưởng bỏ hoang. Louis Lưu cũng từ trên xe bước xuống, nói với chúng tôi, sau khi bắt Dương Hưng Đông, ông ta sẽ dẫn độ hắn về.
Hoàng Tiểu Đào từ chối: "Không được, Dương Hưng Đông là công dân nước tôi, cũng chưa nhập tịch Mỹ, không thể giao cho cảnh sát Mỹ được."
Louis Lưu nhún vai: "Tôi không thương lượng với cô, tới lúc đó tự cô nói chuyện với cấp trên."
Tiểu Đào nói: "Tôi bảo không được là không được! Tổ đặc án này không có cấp trên."
Louis Lưu giận tới trợn mắt, Lão Yêu sáp lại gần Tiểu Đào, giơ ngón cái lên: "Sir Hoàng thật có ngạnh khí!"
Chúng tôi tìm thấy sơ đồ nhà máy bên cạnh, quả nhiên dưới một phân xưởng có tầng ngầm, chúng tôi đi vào trong, đột nhiên có cảnh sát la lên: "Có người!"
Chỉ thấy một bóng người vội vã chạy trốn, tôi liếc mắt nhận ra là Dương Hưng Đông, quát: "Đuổi theo!"
Dưới sự truy đuổi của cảnh sát, tên tự xưng là mỹ thực gia này chẳng còn chút nho nhã nào, hoảng hốt bỏ chạy, bị chúng tôi chặn ở một gian nhà xưởng, Tiểu Đào rút súng bắn chỉ thiên, hét lớn: "Dương Hưng Đông, ngươi đã bị bao vây, chịu trói đi!"