Chương 482: Vụ án vợ cũ mất tích
Điều tra nguồn tiền là một công việc cực kỳ mất thời gian, một khoản tiền có thể luân chuyển vài chục lần trong năm, việc này tôi chẳng giúp được gì, do Tiểu Đào, Lão Yêu, cảnh sát mạng cùng nhau hợp sức.
Trong phòng còn lại ba kẻ nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, tôi thì chơi điện thoại, Tống Tinh Thần ôm đao lười biếng nhìn ra cửa sổ, Vương thúc thì uống rượu.
Đột nhiên Vương Nguyên Thạch xắn tay áo, đặt lên bàn nói: "Đến đây, chúng ta đấu một trận!"
Tống Tinh Thần chẳng thèm ngó tới, Vương Nguyên Thạch cố ý nói khích: "Cậu luyện mấy món hoa chân múa tay đó, chắc là chẳng có tý sức lực nào nhỉ."
"Hoa chân múa tay?" Tống Tinh Thần nhếch môi: "Thật không biết trời cao đất dày."
"So tài một chút!" Vương thúc khí thế ngút trời, nói.
Tống Tinh Thần liếc mắt nhìn tôi, tôi gật đầu: "Đừng tổn thương hòa khí."
Tống Tinh Thần chống cùi chỏ lên bàn, nắm vào tay Vương thúc, Vương thúc hô: "Một, hai, ba!" Cả hai đồng thời phát lực, tôi thấy cánh tay rắn chắc của Vương thúc nổi đầy gân xanh, nhưng Tống Tinh Thần lại có vẻ chẳng tốn sức.
Cả hai thi lực với nhau chừng 5 phút, trán Vương Nguyên Thạch bắt đầu đổ mồ hôi, chân bàn phía dưới kêu răng rắc. Tống Tinh Thần có tu vi nội công thâm hậu, còn Vương thúc đơn thuần là ngoại lực, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, vội nói: "Được rồi được rồi, đến điểm thì dừng đi!"
Cả hai căn bản chẳng thèm để ý tới tôi, mắt nhìn chằm chằm đối phương, trán Tống Tinh Thần bốc khói mờ mờ, hắn cũng đã toát mồ hôi.
Tôi định lau mồ hôi cho bọn họ thì đúng lúc này, rắc rắc một tiếng, chiếc bàn nhỏ gãy một chân, nghiêng về một bên. Cả hai cùng đứng dậy, mắt vẫn nhìn nhau chằm chằm, tôi nghĩ họ sắp đánh nhau, ai dè Vương Nguyên Thạch lại cười, vỗ vai Tinh Thần, nói: "Lợi hại, ta nhận chiếu dưới."
"Không, Vương cảnh quan mới lợi hại, có thể dùng ngoại lực thuần túy mà đấu ngang ngửa với tôi, nếu ông mà học nội công vài năm, chỉ sợ tôi không phải đối thủ!" Tống Tinh Thần đáp.
Cả hai đều rất hiểu nhau, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này thì Tiểu Đào đi vào, trợn tròn mắt nói: "Tôi vừa mới đi khỏi một lát, mấy người liền gây chuyện. Vương Nguyên Thạch, tiền mua bàn trừ vào lương của ông!"
"Không vấn đề." Vương Nguyên Thạch móc chai rượu ra, nhấp một ngụm, bị Tiểu Đào lườm.
Tôi hỏi: "Có kết quả rồi à?"
"Chỉ là mớ hỗn độn, có điều bọn em truy được lai lịch một khoản tiền, anh đoán xem có liên quan tới ai? Người này anh biết đấy." Tiểu Đào nói.
"Cha của em?" Tôi hiếu kỳ.
Tiểu Đào cười: "Làm sao mà có thể, là ông chủ Mộ."
Lão Yêu điều tra được, ba năm trước ông chủ Mộ đã dùng danh nghĩa công ty, cấp cho Dương Hưng Đông một khoản tiền lớn, việc này có hơi kỳ quặc, theo lý thuyết thì lúc đó họ phải chưa quen biết nhau mới đúng.
Chẳng trách ông chủ Mộ vừa nghe phong thanh đã lập tức chạy trốn, thì ra họ có quan hệ như vậy, đây là chuyện tôi không ngờ tới.
Lão Yêu vẫn tiếp tục kiểm tra, Hoàng Tiểu Đào nói: "Giữ hai người các ông ở đây không phải là để phá hoại, đi điều tra nhà lão Mộ lại lần nữa đi!"
Chúng tôi lên xe Tiểu Đào, có ba địa điểm cần đi, công ty ông chủ Môn, chỗ ở hiện tại, và nhà cũ của vợ cả. Tiểu Đào hỏi tôi điều tra cái nào trước, tôi nói: "Anh đoán ông ta ở căn biệt thự kia là lâu nhất, tới đó trước."
"Không phải anh nhớ cô gái kia đấy chứ?"
Lời này của Tiểu Đào là nói đùa, đại khái là vụ án đang có tiến triển nên tâm tình không tệ, tôi nói: "Đúng vậy, anh thật sự nhớ thiếu phụ lẳng lơ kia." Nàng cười gõ vào trán tôi.
Nửa tiếng sau, chúng tôi tới biệt thự, Mộ phu nhân buổi tối ăn chơi nhảy múa, ngày lăn ra ngủ, nghe tiếng chuông một hồi mới đi ra, dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa, nhướn mày: "Ý, lại là Hoàng cảnh quan, lão Mộ chưa về đâu."
"Không, chúng tôi tới lục soát chỗ ở của ông ta một chút, hy vọng cô hợp tác." Tiểu Đào nói.
Mộ phu nhân cho chúng tôi vào, đôi mắt ướt át liếc qua Vương thúc và Tống Tinh Thần: "Cảnh sát thật chất lượng, các vị có uống chút gì không?"
"Không, đang chấp hành công vụ."
Tôi với Tinh Thần vào phòng ngủ của ông chủ Mộ, Tiểu Đào và Vương thúc thì vào thư phòng. Tìm cả nửa ngày chẳng có manh mối gì, Tiểu Đào lật hết đống sách trên giá, cũng không có gì chứng minh được quan hệ giữa hai người.
Mộ phu nhân cầm một chai Champagne đứng ở cửa nói: "Rốt cuộc mọi người đang tìm cái gì, có phải lão Mộ phạm tội bên ngoài rồi không?"
"Bất tiện tiết lộ." Tiểu Đào đáp.
"Làm cảnh sát đúng là chẳng có ý tứ, cái gì mà không tiện tiết lộ, nói trắng ra chẳng phải là chuyện hư hỏng kia sao? Tính cách của người có tiền tôi lại chẳng rõ quá, lão Mộ đi lên từ hai bàn tay trắng, chắc chắn là không trong sạch." Mộ phu nhân nói.
Tôi tò mò hỏi: "Có có biết chút gì không?"
Mộ phu nhân rung đùi đắc ý: "Biết chứ, có điều tôi không nói. Trừ khi, ..." Cô ta cười giả lả, nhìn Vương Nguyên Thạch nói: "Bảo vị cảnh quan kia uống với tôi một ly."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Cô cũng khéo chọn lắm, Vương Nguyên Thạch, tới đây đi."
Mộ phu nhân lấy một chai Brandy trong tủ, nhìn cái tủ rượu này tôi chợt nảy ra một ý, chờ uống một ly với Vương thúc xong, cô ta hỏi: "Mấy người có biết lão Mộ với vợ cả kết thúc thế nào không?"
"Chẳng phải là vì cô sao?" Tiểu Đào nói.
"Cũng không phải, thực ra là vợ cả ông ấy mất tích..."
Chúng tôi hơi kinh ngạc, Mộ phu nhân nói lão Mộ tới Nam Giang này từ những năm 80, là một thanh niên nông thôn nghèo tay trắng, từng làm bưng bê, phục vụ nhà tắm hơi, sau đó thì đi làm ở công ty địa ốc.
Vợ cả của ông ta là con gái của sếp, lão Mộ dùng hết tâm cơ để cua bà ta. Sau đó thị trường địa ốc phát triển không ngừng, lão Mộ dựa vào cổ phần của cha vợ cho mà bước lên hàng ngũ giàu có trong thành phố. Sau này cha vợ chết, vợ ông ta thừa kế toàn bộ cổ phần công ty.
Nhưng bên ngoài thì hào nhoáng, trong nhà lại bị vợ quản gắt gao, sợ ông ta bên ngoài lăng nhăng, bà ấy còn thuê cả thám tử giám sát. Ngày nào về nhà cũng kiểm tra của quý của ông ấy, xem có ăn vụng bên ngoài hay không.
Cuộc sống như vậy, đương nhiên làm lão Mộ rất bức bối, nhiều lần đòi ly hôn, vợ lão nói ly hôn cũng được, nhưng phải rời đi một mình, đừng hòng lấy được một chút tiền.
Năm năm trước vợ cả ông ta mất tích, sau hai năm điều tra, phía cảnh sát tuyên bố đã chết, lão Mộ liền thừa kế toàn bộ di sản nhà vợ, từ nay sung sướng. Nhưng ông ta luôn nói với bên ngoài là đã ly hôn, còn cưới Mộ phu nhân hiện giờ để che giấu.
Nghe xong, Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Cha tôi cũng nói vậy."
Mộ phu nhân cười: "Chuyện này rất khả nghi, vợ cả ông ta sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy."
Tiểu Đào nói: "Cô cũng nhiệt tình nhỉ."
Mộ phu nhân cười: "Tố giác tội phạm là nghĩa vụ của mọi công dân, không phải sao?"
Tiểu Đào bảo cô ta ra ngoài trước, Mộ phu nhân đòi Vương thúc phải ra nói chuyện phiếm với mình, mới chịu rời đi.
Liên hệ với tính chất vụ án, tôi không khỏi ớn lạnh: "Sống không thấy người, chết không thấy xác, chẳng lẽ vợ cả ông ta bị..."
Tiểu Đào gật đầu: "Em cũng nghĩ thế, nếu như vậy thì khả năng không còn chứng cứ nào."
Tôi đi tới giá rượu của lão Mộ, cầm ba cái chai mà ông ta không cho ai đụng tới, có một cai Lafite hình như không đúng, lắc lắc giống như có gì đó bên trong.
Tôi đập vỡ chai rượu, bên trong rơi ra một cái băng từ gói bằng túi nylon, tôi nói: "Xem ra ông ta vẫn lưu lại một chút 'kỷ niệm'!"