Chương 485: Mông to dễ sinh đẻ
Sau khi vụ án câu lạc bộ mỹ thực kết thúc, giải quyết hậu sự phải mất cả tuần lễ, cuối cùng xác nhận được danh tính 13 người chết, đều là những người trẻ tuổi. Chúng tôi không đành lòng thông báo cho người thân, chỉ phát một công hàm nói cảnh sát vẫn đang điều tra việc họ mất tích. Không ít thân nhân đã gọi điện đến mắng cảnh sát vô trách nhiệm, Tiểu Đào chỉ một mực nói xin lỗi, tôi nghe mà thương cảm.
Độc trên người tôi và Tiểu Đào cuối cùng cũng được một giáo sư bên bộ y tế dùng huyết thanh chữa khỏi. Cả hai chạy ra ngoài ăn một bữa thịt no nê, quãng thời gian bị ăn chay bắt buộc thật khổ sở.
Còn có cái thư mời do thủ hạ của Lục Đạo Cuồng Trù đưa, được Lão Yêu phân tích phát hiện, bên trong có ít linh kiện điện tử, một chương trình tiếp nhận. Chương trình này cũng rất đơn giản, chỉ có mấy câu lệnh, mà còn chưa kích hoạt.
Tôi đoán là tới khi yến tiệc bắt đầu, tấm card này mới phát tín hiệu đến cho tôi, nên vẫn mang theo người.
Tôi không khỏi suy nghĩ, biến thái như Dương Hưng Đông mà trong mắt Cuồng Trù vẫn chỉ là hạng bình thường, vậy cái con đường mỹ thực của Lục Đạo Cuồng Trù sẽ là thứ gì đây? Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh toàn thân.
Để cảm ơn tôi, Hoàng lão gia có mời một bữa ăn nhẹ. Vừa nghe tới gặp Hoàng lão gia, dĩ nhiên là tôi mâu thuẫn, Tiểu Đào cười nói: "Không sao đâu, lần này chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm nhẹ, tùy ý gọi món là được."
'Bữa ăn nhẹ' này là ở khách sạn sang trọng nhất Nam Giang, suy nghĩ của người giàu ngược lại với chúng tôi, đặt một bàn ăn hơn 10 ngàn tệ gọi là 'ăn nhẹ', còn ở nhà xào nấu vài món ăn mới gọi là bữa cơm đứng đắn.
Vì để lấy lòng cha vợ, tôi chuẩn bị trước mấy thứ, nghe nói Hoàng lão gia thích chơi cờ tướng, tôi liền mua mấy quyển sách dạy đánh cờ về đọc. Ngày hẹn, trong khi chờ đồ ăn, tôi với Hoàng lão gia ngồi trong phòng uống trà Long Tỉnh, chơi cờ. Đánh ba ván, tôi thắng hai, Hoàng lão gia vui vẻ cười lớn: "Hảo hảo hảo, không ngờ tài đánh cờ của cậu cao như vậy. Có phải là học từ nhỏ không?"
Tôi đáp lấy lệ: "Dạ đúng, được người trong nhà dạy."
"Nào, chơi một ván nữa." Hai mắt Hoàng lão gia sáng lên.
Tiểu Đào giục: "Cha, bụng cũng đói meo rồi, muốn chơi thì về lại chơi, ăn cơm trước đi."
"Tiểu Đào nói đúng, ăn cơm trước."
Một lát sau, đủ loại đồ ăn ngon được mang lên, phân nửa là những món tôi chưa nghe bao giờ. Hoàng lão gia cao hứng nên nói rất nhiều, chỉ ngồi nghe ông nói là đủ, bầu không khí coi như là hòa hợp.
Ăn được một nửa, tôi xin phép đi vệ sinh. Vừa từ toilet đi ra, đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc, là Tống Tinh Thần đang ôm đao đứng ở đại sảnh. Tôi đi tới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Ăn một bữa cơm cần gì phải bảo vệ như vậy?"
"Ây..." ánh mắt Tinh Thần lóe lên, đây là biểu hiện trước giờ tôi chưa từng thấy, hắn nói: "Tiểu thiếu gia, xin lỗi, ta nói lộ ra việc ngươi đi dự tiệc rồi."
Ăn một bữa cơm chẳng phải đại sự gì, nói cho người khác biết thì có sao? Trong lúc tôi đang khó hiểu thì thấy một người phụ nữ mạnh mẽ bước tới, bà mặc một bộ Hán phục cổ màu trắng, búi tóc cao sau đầu, toàn thân toát ra khí tức bá đạo, những phục vụ viên sượt qua người đều rối rít tránh sang một bên.
Tôi trợn to hai mắt, đây chẳng phải là cô cô sao? Dĩ nhiên không phải cô ruột của tôi, mà là cô cô bên Võ Tống - Tống Hạc Đình.
"Tống Dương, nhớ ta không?" Vừa nói bà vừa dang tay ôm tôi, tôi tránh cũng không thoát.
"Biểu ca Tống Dương, Tinh Thần ca ca." Tống Khiết cười hì hì nhảy ra từ sau lưng Tống Hạc Đình. Tôi kinh ngạc hỏi: "Cô cô, biểu muội, sao hai người lặn lội xa xôi tới đây?"
"Đã định tới lâu rồi, lần trước các con nửa đường xảy ra chuyện, Tống Tinh Thần này giày thối cũng không cho ta biết, hại ta lo lắng. Sợ bên này con gặp phiền toái gì, cho nên báo lại với tộc trưởng, cùng Tống Khiết ghé qua thăm con." Tống Hạc Đình đáp.
Tôi không biết phải biểu hiện như thế nào, hỏi: "Biểu muội không phải đi học sao?"
"Hì hì, xin nghỉ mấy ngày, đại học chứ có phải trung học đâu."
Tống Khiết chống nạnh nói: "Sao vậy, em với mẹ tới, không hoan nghênh phải không?"
"Hoan nghênh hoan nghênh, dĩ nhiên hoan nghênh!" Tôi chảy mồ hôi lạnh, nói.
Tống Hạc Đình đi thẳng vào vấn đề, liếc mắt nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Tinh Thần nói con đi gặp cha của bạn gái, chuyện lớn như vậy sao không báo với ta? Một mình con bên ngoài thân cô thế cô, dễ bị người ta bắt nạt, ta cũng coi như là trưởng bối, để ta gặp nhạc phụ tương lai của con xem."
Tôi cười khổ, Tống Tinh Thần đứng cạnh cũng lúng túng, mặc dù trước mặt tôi hắn luôn lạnh như băng, nhưng trước mặt Tống Hạc Đình khí thế liền bay hết trơn.
Tôi nói: "Cô cô, con cũng đâu còn con nít, làm sao mà suốt ngày bị bắt nạt cơ chứ?"
"Không được, tới cũng đã tới rồi, ta phải gặp phụ huynh đối phương. Nhỡ đâu là kẻ nửa người nửa ngợm, ta làm sao yên tam giao con ra?" Tống Hạc Đình nghiêm túc nói.
Tống Khiết cười hì hì: "Gặp một chút xem chị dâu tương lai thế nào."
Tôi căn bản không ngăn được chuyện này, cả hai liền đi lên cầu thang, phòng riêng ở tầng 16, nhưng bọn họ là người tập võ, không thích đi thang máy. Tôi đi thang máy lên, cả ba đang chờ sẵn bên ngoài, Tống Khiết còn nói: "Sao chậm thế?"
Tôi dặn dò một tiếng: "Cô cô, đừng làm hỏng chuyện của con."
Tống Hạc Đình nhướn mày: "Trong lòng con cô cô là người nào? Gia trưởng xã hội phong kiến cũ sao? Yên tâm đi, nếu như con bé kia quả thật tốt, ta nhất định sẽ đồng ý hai tay."
Nhóm chúng tôi lục tục đi vào, nụ cười của Hoàng lão gia nháy mắt ngưng lại, có thể do khí tức của cô cô quá bá đạo, không tránh khỏi tạo cho người ta cảm giác lai giả bất thiện.
"Vị này là..." Mặc dù vậy, Hoàng lão gia vẫn khách sáo hỏi.
Tôi giới thiệu mọi người một chút, Hoàng lão gia đứng dậy đưa tay ra: "Chào bà, tôi là cha của Tiểu Đào, là doanh nhân."
"Tôi là cô cô của Tống Dương, bà chủ gia đình!" Tống Hạc Đình đáp.
Tống Khiết thì nhìn chằm chằm Tiểu Đào, khẩu hình miệng oa một cái, nhỏ giọng nói với tôi: "Chị dâu thật là đẹp a, cứ như ngôi sao điện ảnh."
"Nữ nhân đẹp mắt đều không nhờ vả được!" Tống Hạc Đình nói một câu khiến Tiểu Đào tức trợn mắt.
Hoàng lão gia vội giảng hòa: "Mấy vị đường xa tới đây, muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời."
Tống Hạc Đình căn bản chẳng thèm để ý, nói với Tiểu Đào: "Cô gái, đứng lên!"
"Làm gì?" Tiểu Đào tức giận đáp.
Tống Hạc Đình quan sát vòng quanh nàng một vòng: "Mông rất to, chắc hẳn sinh con không thành vấn đề."
Hoàng lão gia phun ngay ngụm trà trong miệng, vội lấy khăn lau, tôi thì lúng túng tìm cái lỗ nẻ nào để chui vào.
Tống Hạc Đình kéo một cái ghế ngồi đối diện Hoàng lão gia, hỏi: "Con gái của ông làm nghề gì?"
"Cảnh sát...không phải là, ta nói bà đây là..."
Tống Hạc Đình ra hiệu cho Hoàng lão gia im miệng, một Hoàng lão gia lại bị một người phụ nữ lấn át, ông trợn tròn hai mắt.
"Công việc này quá nguy hiểm, ta hy vọng sau khi kết hôn con hãy bỏ việc, chuyên tâm ở nhà phụ giúp chồng con. Một mình Tống Dương mạo hiểm coi như xong rồi, cả hai vợ chồng cùng mạo hiểm, ta không đồng ý."
Hoàng Tiểu Đào ném đũa đứng dậy: "Bà là ai mà dám ở đây huơ chân mua tay?"
"Tiểu Đào!" Hoàng lão gia ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Tống Hạc Đình tới lần này không phải để đập phá quán, nhưng cũng chẳng khác đập phá quán là bao, tôi nghĩ thầm.
Chỉ thấy cô cô khoanh tay dựa vào ghế, giơ ba ngón tay lên: "Muốn làm con dâu Tống gia, ta có ba yêu cầu!"