Chương 486: Bà cô bá đạo
"Thứ nhất!" Tống Hạc Đình co một ngón tay lại: "Sớm kết hôn, hôn lễ do Tống gia tổ chức. Muốn bao nhiêu lễ vật đám hỏi, thông gia cứ mở miệng, Tống gia chắc chắn chi nổi."
Hoàng Tiểu Đào và Hoàng lão gia mặt đầy khiếp sợ, Tống Tinh Thần thì xấu hổ quay đi chỗ khác.
"Thứ 2!" Tống Hạc Đình đảo mắt nhìn mọi người trong phòng: "Trong vòng một năm sinh con cho Tống gia. Trong ba năm phải sinh được con trai, nếu không được, sẽ bỏ rơi con, tốt nhất là tối nay bắt đầu 'hành động' dần đi là vừa."
Tiểu Đào vỗ bàn một cái: "Tôi tối kỵ loại phụ nữ như bà, bản thân bị chèn ép cả đời, giờ lại đi chèn ép người khác. Hoàng Tiểu Đào tôi đỉnh thiên lập địa một nữ hình cảnh, trong mắt bà chẳng lẽ chỉ là công cụ sinh con đẻ cái?"
Tống Hạc Đình mỉm cười hỏi tôi: "Thường ngày tính khí nó cũng như vậy?"
Tôi không biết trả lời thế nào, Tiểu Đào cầm áo khoác, la lên: "Tôi no rồi, mọi người từ từ ăn."
"Thông gia, con gái của ông quá thiếu dạy dỗ rồi!" Tống Hạc Đình hừ một tiếng.
Hoàng lão gia lúng túng, vẻ mặt khó xử, không biết làm gì cho phải. Chỉ thấy Tống Hạc Đình cầm ly trà trên tay, tiện ném một cái. 'Phập', ly trà nguyên vẹn cắm ngập vào cửa gỗ, chỉ cách mấy cm là trúng mặt Tiểu Đào, có điều tôi biết, với thân thủ của bà không có khả năng bị lỗi.
Dĩ nhiên là Tiểu Đào sợ đến choáng váng, đứng im không dám nhúc nhích. Tôi nhìn nàng, khẽ lắc đầu, người phụ nữ này bị cuồng khống chế, ngàn vạn lần chớ phạm thượng trước mặt bà.
"Quay lại cho ta!" Tống Hạc Đình lạnh như băng nói.
Tôi ra sức nháy mắt, Tiểu Đào mới quay trở lại, lúc ngồi xuống mặt vẫn cắt không còn giọt máu.
Như không có chuyện gì xảy ra, Tống Hạc Đình nói tiếp: "Thứ ba, hôn lễ do Tống gia tổ chức, theo quy tắc của chúng ta, sau khi kết hôn, hai đứa phải ở lại Tống gia, không được ra ngoài làm việc."
Tôi không nhịn được, nói: "Cô cô,..."
"Tống Dương, dựa theo giao kèo giữa chúng ta, con phải để ta đào tạo được người kế thừa văn Tống."
Tôi không khách khí nói: "Cho tới giờ con chưa từng đáp ứng."
Hoàng lão gia không khỏi ho khan một tiếng: "Vị này...nữ sĩ, những điều bà nói chúng ta thương lượng một chút được không? Tôi luôn tôn trọng ý nguyện cá nhân của Tiểu Đào. Thân là phụ huynh, không thể quá ép buộc con cái, bà nói đúng chứ?"
Tống Hạc Đình cười nói: "Tôi hỏi ông thông gia nhé, trách nhiệm và cá nhân, cái nào quan trọng hơn?"
"Cái này tùy từng hoàn cảnh." Hoàng lão gia đáp.
"Ông có điều không biết, thừa kế tuyệt học của tổ tiên Tống Từ, hiện giờ nó là truyền nhân duy nhất của văn Tống còn sống. Nếu như nó có chuyện gì bất trắc, tuyệt học của Tống gia sẽ biến mất hoàn toàn, tôi cũng không còn mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông. Tôi không thích cưỡng ép người khác, vì cả gia tộc mà phải làm nhiều chuyện ngoài ý muốn, hy vọng bên ông có thể tiếp nhận ba điều kiện này." Tống Hạc Đình giải thích.
"Chúng ta có thể thương lượng lại." Hoàng lão gia cười khan nói.
"Tôi tới không phải để đàm phán, không có chỗ cho thương lượng, các người chỉ có đáp ứng hoặc không đáp ứng. Cáo từ!"
Nói xong Tống Hạc Đình đứng dậy rời đi, Tống Tinh Thần nhỏ giọng: "Thật xin lỗi!"
Người đi rồi, bầu không khí trở nên lạ lẫm, tôi nói: "Bá phụ, những thứ này không có danh nghĩa cá nhân con."
"Hiểu hiểu!" Hoàng lão gia vừa nói vừa lau mồ hôi: "Nhìn qua cũng biết là một nữ cường nhân, ta rất kính trọng vị cô cô này của con."
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên cười lớn, tôi hỏi nàng cười cái gì, nàng nói: "Cái nội dung cẩu huyết trên phim truyền hình lại xảy ra trên người của em, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, cô cô này của anh thật là kỳ lạ."
Tôi lúng túng: "Em không biết đấy thôi, lần đó trở về anh đã phải trải qua cái gì. Thiếu chút nữa là bà bắt anh phải cưới biểu muội kia..."
"Đừng nói nữa, ăn trước đi." Hoàng lão gia nói.
"Ăn cái gì nữa, tức cũng no rồi, mang về làm đồ ăn khuya đi." Tiểu Đào nói. Vì vậy Hoàng lão gia liền gọi phục vụ vào tính tiền, kết quả người phục vụ nói nữ sĩ kia đã thanh toán hết rồi.
Hoàng lão gia về trước, tôi với Tiểu Đào lang thang ngoài đường, nàng cũng buồn rầu giống tôi, đột nhiên đưa ra đề xuất muốn uống bia, vào tiệm tạp hóa mua hai chai. Cả hai ngồi ở khóm hoa lề đường, nhìn dòng xe tấp nập, Tiểu Đào nói: "Anh yên tâm, em không có thành kiến gì với anh đâu."
Tôi gật đầu: "Cám ơn!"
"Có điều yêu cầu này thật là quá đáng, thật là quá đáng, không thể tiếp nhận nổi." Tiểu Đào nhấp một ngụm bia, nói.
"Đối với bà mà nói, việc nói dõi gia tộc là trên hết." Tôi thở dài.
"Haiz, hai người muốn chung sống, em thật là phải qua không ít khảo nghiệm."
Tôi cười: "Hai ta cũng coi như thuận lợi chứ?"
Đột nhiên Tiểu Đào choàng tay qua ôm tôi, nhỏ giọng hỏi: "Thành thật mà nói, anh muốn có con không?"
Tôi lắc đầu: "Anh còn trẻ quá, chưa muốn làm cha, đợi qua 30 tuổi đi."
Tiểu Đào cười hì hì: "Anh là người chú trọng quá trình, đúng không?"
Hai má tôi nóng bừng, lấy dũng khí nói: "Vậy..cái này...quá trình này, lúc nào tìm hiểu chút nhé."
Nàng chọc vào trán tôi: "Ha ha, cái đồ xấu xa." Sau đó dùng giọng cực nhỏ nói: "Nếu anh nói nghiêm túc thì..."
"Thì sao?" Tôi thoáng cái không phản ứng kịp, chờ khi ý thức ra thì phát hiện hai má nàng đã đỏ bừng, nàng xoa xoa má nói: "Uống nhiều quá, phải rồi, em còn có việc ở cục."
"Uống bia rồi thì đừng lái xe." Tôi gọi taxi cho nàng, lên xe Tiểu Đào vẫy vẫy: "Mai gặp!"
Sau khi nàng đi khỏi, tôi vẫn còn lăn tăn câu nói kia, trái tim còn trinh đập loạn lên, nghĩ lần tới có cơ hội, nhất định tôi phải dũng cảm bước thêm một bước.
Tôi quay về cửa hàng, hai mẹ con Tống Hạc Đình và Tinh Thần đều đang ở đó, Vương Đại Lý và Ưu Ưu đều ngu người, nhỏ giọng hỏi tôi: "Bà dì nữ hiệp này là gì của ngươi? Thật là ngang tàng."
Tôi cười khổ: "Chủ nợ."
Tôi đi tới hỏi thăm sức khỏe, cô cô tán thưởng nói: "Thì ra con trong thành buôn bán cái này, tự lực cánh sinh, rất tốt. Đi, tìm quán trà ngồi một chút."
Tống Khiết kéo tay mẹ, nói: "Mẹ, hiếm khi có dịp lên thăm thành phố lớn thế này, con muốn đi ăn KFC với kem ly."
Tôi nghĩ bà sẽ từ chối, ai dè Tống Hạc Đình lại nói: "Được! Tống Dương, con dẫn đường đi."
Chúng tôi tới quán KFC, gọi chút đồ ăn nước uống, tôi nói: "Cô cô, suýt nữa thì cô làm rối tung mọi chuyện biết không? Cô có biết cha Tiểu Đào là ai không?"
"Biết!" Cô cô nhấp một ngụm coca: "Là người giàu nhất Nam Giang, ta đánh địch mà không tìm hiểu trước ư? Thực ra ta làm vậy là để hạ mã uy của ông ấy, khách lớn thì lấn chủ, con làm con rể nhà đó khó tránh khỏi bị quản chế. Yêu cầu mà ta nói, con cũng không nhất định phải tuân thủ, hôn lễ kiểu Trung Hoa, hay tây phương đều được, sau khi kết hôn muốn làm gì cũng ok, cô cô không phải là người bảo thủ, nhưng chỉ có một chút..."
Tôi bất đắc dĩ nói: "Sinh đứa con trai?"
"Hơn nữa còn phải dạy cho nó toàn bộ tuyệt học của con." Tống Hạc Đình gật đầu.
Tống Khiết chen vào một câu: "Cơ mà chị dâu thật là xinh đẹp nha!"
Tống Hạc Đình không cho là đúng: "Kém xa lúc ta còn trẻ, chỉ là dáng người đẹp một chút mà thôi. Phải rồi, con với nó lên giường chưa?"
Đề tài xoay chuyển đột ngột như vậy, tôi lập tức phun coca ra ngoài, Tống Khiết bên cạnh thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Lớn rồi, có gì mà xấu hổ?" Tống Hạc Đình nghiêm mặt.
Tôi lau miệng, nói: "Cô cô, có thể đừng hỏi chuyện riêng tư trước mặt mọi người được không?"
"Xem ra là chưa rồi."
Tôi để ý thấy hai mắt cô cô đỏ lên, bà đang dùng động u chi đồng dò xét tôi, tôi hoàn toàn phục rồi, nữ nhân này quá lợi hại!
"Mau 'hành động' đi, đừng để ta phải lựa chọn biện pháp mạnh." Tống Hạc Đình nói.
Tôi chỉ có thể gật đầu: "Dạ dạ, nhất định!"
"He he, biểu ca đỏ mặt, quả nhiên vẫn là một tiểu đồng nam." Tống Khiết mặt đầy háo hức xem náo nhiệt, biểu tình chẳng chút xấu hổ.
Trong tâm tôi gào thét, vốn tưởng rằng cả đời này Tống Hạc Đình sẽ không quay lại can thiệp cuộc sống, ai ngờ ma trảo của bà lại vươn tới tận Nam Giang. Vốn dĩ tình cảm của tôi với Tiểu Đào đang phát triển vững vàng, giờ lại phải chịu trách nhiệm lớn như vậy, tâm lý thực là thấp thỏm.
Trò chuyện một hồi, hai mẹ con cô cô dự định ở lại thành phố chơi một thời gian, tôi chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thở dài, rồi lấy điện thoại đặt phòng khách sạn cho hai người.
Trước khi tới khách sạn, họ phải về cửa hàng tôi lấy hành lý, vừa hay Băng Tâm tới tìm tôi chơi, trông thấy Tống Hạc Đình liền nhiệt tình chào hỏi: "Con chào dì, dì là ..."
Hai mắt của Tống Hạc Đình sáng lên, quan sát trên dưới Băng Tâm, nói: "Ta là cô của nó, cô gái, cô và Tống Dương quan hệ thế nào?"
"Dạ thanh mai trúc mã kiêm đồng nghiệp." Băng Tâm đáp.
Tống Hạc Đình hài lòng cười: "Con gái lễ phép như vậy đã không gặp nhiều..." Tôi biết bà lại bắt đầu, quả nhiên bà hỏi: "Nhà cô làm nghề gì?"