Chương 493: Nâng ly mời trăng sáng
Chạng vạng tối, đội trưởng Đường cho chúng tôi biết về tiến triển điều tra, người tên là Trương Vỹ trong thánh phố quá nhiều, cho dù là năm nay 28 tuổi thì cũng phải cả ngàn người, chỉ có thể từ từ điều tra.
Ăn cơm xong chúng tôi đi công viên Hà Hoa Trì, tối nay là trước đêm trung thu, người qua lại đông như mắc cửi, hai bên đường bày đầy sạp bán hàng, nghe nói còn có biểu diễn màn nước 3D lớn, Hằng Nga Bôn Nguyệt.
Băng Tâm rất hớn hở, mua một đống quà ăn vặt, Hoàng Tiểu Đào nói: "Thật ghen tỵ với cô, ăn thế nào cũng không mập ra, tỷ thì chỉ ăn chút gì không đắp vào mông thì cũng dồn lên ngực."
Băng Tâm nhăn mặt: "Tỷ đừng có ngày nào cũng hả hê như vậy." Quay đầu lại thì không thấy Tinh Thần với Vương thúc đâu, tôi nói không cần lo lắng, hai người họ thuộc tuýp không thích nào nhiệt, chắc là đang trốn ở nơi yên tĩnh nào đó.
Nơi đây đông người, Băng Tâm khoác một cánh tay của tôi, tay kia tôi khoác Tiểu Đào, thu hút không ít ánh nhìn của du khách, đại khái đang đoán mò quan hệ của ba người.
Tiểu Đào hỏi: "Có phải anh đang hối hận không được sinh ra ở thời phong kiến, như vậy thì có thể cưới hai vợ?"
Tôi nói: "Đừng có đoán mò bừa, trong lòng anh chỉ có em, hơn nữa thời phong kiến không phải một chồng nhiều vợ, nghiêm chỉnh mà nói phải là một chồng một vợ, nhiều thiếp. Mà thiếp cũng không phải là tùy ý nạp, phải là vợ chính sinh con, thì quan phủ mới phê chuẩn cho cưới thiếp."
Băng Tâm nghe câu vợ lớn vợ bé, kháng nghị: "Hai người đang nói gì đấy? Muội còn lâu mới làm thiếp, muội coi Tống Dương ca ca như thanh mai trúc mã được rồi. Đợi hai người sinh em bé, chẳng mấy thì thành bà vợ già, còn muội thì mãi mãi vẫn là thanh mai trúc mã."
Hoàng Tiểu Đào chế nhạo: "Thật là có tinh thần tự sướng, cô có biết thanh mãi trúc mã là ý gì không? Chính là vĩnh viễn, còn lâu mới được lên chức!"
Băng Tâm đáp trả: "Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tình cảm của hai người sẽ chấm dứt thôi."
Tôi vội giảng hòa: "Hai người các cô không còn chuyện gì hay ho hơn à? Không cãi nhau thì không hòa hợp được ư?"
Băng Tâm kéo tay tôi, nói: "Tống Dương ca ca, nghiêm túc hỏi huynh một vấn đề, nếu có một ngày muội với Tiểu Đào tỷ tỷ cùng rơi xuống nước thì huynh sẽ cứu ai?"
Tiểu Đào cũng kéo tay bên này: "Đúng vậy, em cũng sớm muốn hỏi câu này rồi."
"Hic!" Nhìn biểu hiện nghiêm túc của hai cô gái, đây chẳng phải là bảo tôi đi chết ư, suy nghĩ chốc lát, tôi nói: "Nhìn kìa, hình như phía trước có diễn ảo thuật, chúng ta đi xem chút đi."
"Đánh trống lảng!" Cả hai khó chịu la lên.
Tranh cãi thì vẫn tranh cãi, nhưng lúc hai người chơi với nhau lại rất ăn ý, trong công viên có bắn bóng, ném búp bê, coi bói chỉ tay...cả hai rất vui vẻ mà chơi từng thứ một.
Cứ thế chơi đùa đến tận 9h tối, Tiểu Đào nói: "Đội trưởng Đường vẫn chưa gọi điện, xem ra tối nay hung thủ sẽ không xuất hiện."
Tôi gật đầu: "Vậy thì về trước đi, người anh đầy mồ hôi, phải tắm cái đã."
Băng Tâm nhao nhao lên: "Không mà, muội còn muốn xem Hằng Nga Bôn Nguyệt."
Tiểu Đào cười: "Hiếm khi mới có dịp tới đây, vậy thì xem."
Chúng tôi tới nơi biểu diễn, xem biểu diễn màn nước 3D. Nói là biểu diễn, nhưng thực ra là hoạt hình làm sẵn chiếu trên màn nước, kết hợp với nước biến ảo, có cảm giác giống như ảo mộng, cả hai xem rất nhập tâm.
Vừa xem tôi vừa phổ cập khoa học: "Thực ra câu chuyện Hằng Nga Bôn Nguyệt này, phiên bản đầu tiên là Hằng Nga uống phải linh dược, biến thành con cóc ghẻ, sau này đến thời nhà Hán mới dần tô điểm cho đẹp."
Tiểu Đào nói: "Cám ơn anh đã phổ cập, em lại học được thêm một kiến thức."
Băng Tâm cười ngặt nghẽo nói: "Một chút lãng mạn cũng không có."
Đột nhiên đúng lúc này, phía sau có tiếng hét chói tai: "Á, có người chết!"
Các khán giả rối rít quay đầu, chúng tôi vội vàng chạy về phía có tiếng hét, tới nơi thì Tinh Thần và Vương thúc cũng vừa chạy đến, mặt Vương thúc hơi đỏ, chắc là mới uống rượu.
Thi thể trắng bệch bị treo trên một cái cây, dáng vẻ rất là quỷ dị. Xác chết mặc trang phục đại Đường màu trắng, đầu quấn khăn, là hình thức sơ khai của mũ cánh chuồn, nhưng hai cánh phía sau rủ xuống dưới.
Tay trái cái xác giơ cao, một sợi dây kẽm trói ly rượu vào bàn tay, vị trí vừa vặn ở giữa hai cái bóng đèn đường, bóng phản chiếu dưới mặt đất chia thành hai cái.
Tôi không kìm được lòng, nói: "Nâng ly mời trăng sáng, đối ảnh thành tam nhân."
Việc cái xác biểu đạt câu thơ này không được hoàn mỹ đó là trên người còn bọc một lớp màng nylon, nếu gỡ nó xuống thì dáng thướt tha của tay áo sẽ càng làm khung cảnh thêm sinh động.
Hoàng Tiểu Đào giơ cao thẻ cảnh sát, hô lớn: "Cảnh sát đây, không được phá hỏng hiện trường!"
Tôi vòng ra phía sau nhìn, thi thể bị hai sợi dây buộc vào cành cây, hung thủ đã buộc chắc từ trước, sau đó cắt một sợi, thi thể liền rũ xuống.
Tôi nói: "Hung thủ chưa chạy xa được, Tinh Thần, Vương thúc mau đuổi theo!"
Hai người gật đầu, chia hai hướng chạy đi, Băng Tâm đã liên lạc với cảnh sát, thi thể tạm thời chưa gỡ xuống, ở đây quá đông người, không thể nghiệm thi trước mặt tất cả được.
Ba người chúng tôi đứng ở đó không cho du khách lại gần, có không ít người đi tới xì xào bàn tán: "Người này là tự sát sao?" "Đây là biểu diễn hay gì?"
Năm phút sau Tống Tinh Thần trở lại, mở miệng đọc một dãy số, tôi sửng sốt: "Biển số xe hung thủ?"
"Ta không dám chắc chắn, chiếc xe này rời đi từ bãi đậu xe công viên, chạy rất nhanh, cho nên ta mới ghi nhớ lại biển số."
"Ngươi vất vả rồi." Tôi nói.
Lát sau đội trưởng Đường đến, cảnh sát dùng xe chặn hết các ngả đường, chăng dây cảnh giới, lúc này chúng tôi mới gỡ thi thể xuống để khám nghiệm. Tiểu Đào nói: "Tệ hại, ban nãy không ít du khách đã chụp ảnh, sự việc e là không giấu diếm được nữa."
Tôi nói: "Dùng danh nghĩa tổ đặc án, bảo bên Sina xóa những weibo đăng ảnh đi."
"Cũng chỉ đành mất bò mới lo làm chuồng." Tiểu Đào thở dài.
Thi thể là một nam giới tuổi dưới 30, từ mức độ cứng của cơ bắp, thời gian tử vong là khoảng 3 ngày trước. Tôi không khỏi cảm khái một câu, qua hai lần luyện tay, thủ pháp của hung thủ đã tương đối thành thạo.
Quần áo còn mới, bên trên còn dính bột, có vẻ là phấn viết màu xám. Điều này xác minh cho suy đoán hung thủ là giáo viên. Kỳ nghỉ trung thu bắt đầu từ ngày mai, xem ra hung thủ vội vàng xử lý cho xong thi thể, tan lớp liền lập tức động thủ.
Việc trích xuất dấu vân tay trên quần áo mềm giao cho Băng Tâm làm, cho nên không cởi bỏ quần áo thi thể mà chỉ cắt những mảnh có dính phấn bỏ vào túi vật chứng.
Xử lý quần áo xong, Băng Tâm chỉ một chỗ, nói: "Tống Dương ca ca, huynh xem!"
Tôi trông thấy trên cánh tay thi thể bị khoét một miếng da, xung quanh vết thương trắng ởn, như thể bị nước sôi làm bỏng, miếng da này giống một cái hoa văn. Tôi nghĩ tới lời khai của phục vụ viên ban sáng, nói với đội trưởng Đường: "Không cần tìm người đặt phòng ăn nữa, anh ta ở trước mặt chúng ta đây."