Chương 492: Búp bê cung nữ
Tôi lấy búp bê trong tủ kính ra xem, đầu tóc đen nhánh, nhổ thử một sợi quan sát, sợi tóc lớn bằng tóc người, nhưng chiều dài và độ cong không giống...
Tôi gọi Băng Tâm tới xem một chút, nàng nghiên cứu hồi lâu, nói: "Đây chẳng lẽ là... lông ở bộ phận sinh dục?"
"Cái gì?" Tiểu Đào kinh ngạc quay sang.
Tôi nói: "Cụ thể thế nào phải hóa nghiệm mới biết được."
Nếu quả thật là như vậy, tôi nhìn những con búp bê bày la liệt trong tủ kính thầm nghĩ, sở thích của Kha Văn Viễn đúng là không ổn.
Đúng lúc này thì trong phòng đột nhiên có tiếng vải rách toạc, quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Tinh Thần đang dùng tay xé ga trải giường. Tiểu Đào hỏi hắn làm gì, Tống Tinh Thần không trả lời, kéo tấm vải lót ra ném lên giường, mọi người nhìn thấy đều ngớ ra.
Trên giường là một tấm vải lớn được vá bằng vô số cái quần lót phụ nữ mà thành, khiến người nhìn không biết nói sao.
"Ừm." Tôi trầm ngâm nói: "Người này sợ rằng không phải kẻ đứng đắn."
"Nguyên nhân hắn chạy trốn chẳng lẽ là vì vậy?" Băng Tâm cười khổ.
"Không thể kết luận bừa, phải rồi Tiểu Đào, gọi người trực kho cửa hàng đến, anh muốn thẩm tra một ít tin tức." Tôi nói.
Tiểu Đào gọi điện cho đội trưởng Đường. Trong lúc chờ đợi, Vương Nguyên Thạch cũng phát hiện cái gì đó kẹp dưới đáy bàn, là một cuộn phim chụp hình, những năm này, người dùng máy ảnh phim kiểu cũ đã không còn nhiều.
Tôi kéo cuộn phim ra giơ lên phía ánh sáng, hình ảnh trên đó thật khiến người ta giật mình, đều là các cô gái khỏa thân. Giao cuộn phim cho Tiểu Đào, tôi nói: "Tìm chỗ nào rửa ảnh đi."
"Thứ này không tùy tiện lộ ra được, khả năng liên quan tới quyền riêng tư cá nhân, để em về bảo đội trưởng Đường hỗ trợ." Tiểu Đào cũng còn đang thất kinh.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một thanh niên dè dặt đi vào, hỏi chúng tôi tìm mình có việc gì. Tôi hỏi: "Ông chủ của các anh thường ngày là người như thế nào?"
"Rất tốt. Hàng xóm láng giềng gặp phiền toái ông ấy cũng giúp đỡ nhiệt tình, thường ngày đối đãi với chúng tôi cũng vậy, chưa bao giờ thiếu tiền lương. Cuối năm còn thưởng cho chúng tôi rất nhiều nữa, không biết ông ấy đắc tội ai, đột nhiên chạy trốn không nói câu nào." Anh nhân viên thở dài.
Tôi hỏi tiếp: "Ông ta bỏ trốn ngày nào? Hôm đó có xảy ra chuyện gì không?"
Nhân viên tiệm nhớ lại: "Ngày 11 tháng 9. Hôm đó có một đồng nghiệp cho ông ấy xem weibo, nói là phát hiện cái xác chết kia. Xế chiều hôm đó ông chủ liền thanh toán lương thưởng cho tôi, rồi không thấy tăm hơi. Sau đó cảnh sát liền ập tới, hỏi tới hỏi lui, chẳng biết hỏi cái gì, hình như là có liên quan tới quần áo."
"Theo anh biết thì ông chủ của các anh có sở thích riêng nào không?"
"Không có sở thích riêng thì phải, thường ngày công việc bề bộn, làm gì có thời gian...a đúng rồi, ông ấy thích tiểu loli."
"Cái gì?" Chúng tôi giật mình.
"Không không đừng hiểu lầm, chính là loli theo nghĩa đen, ông ấy thích xem hoạt hình có loli, cái gì mà loli có ba điểm tốt, tôi còn nghe ông ấy nói vậy." Anh nhân viên lúng túng gãi đầu.
Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh, phải rồi, chúng tôi muốn xác nhận hàng tồn kho xem có quần áo nào bị mất không."
"Được!"
Nhân viên mở một cái tủ, lần lượt lấy ra những bộ quần áo, đối chiếu sổ sách. Cuối cùng anh ta nói với chúng tôi là thiếu mất bảy bộ Hán phục, hai bộ nữ, năm bộ nam. Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc thoáng nhìn nhau, theo như cái này thì hung thủ còn muốn giết 4 người nữa!
Anh nhân viên vừa đi khỏi thì đội trưởng Đường gọi điện, nói ông ấy tìm được quán ăn tổ chức họp lớp rồi, hơn nữa người phục vụ có cung cấp một số chuyện, bảo chúng tôi tới đó một chuyến.
Tiểu Đào cúp điện thoại nói với Băng Tâm: "Haiz, lỡ mất chuyến du lịch hôm nay rồi."
Băng Tâm xua tay: "Phá án quan trọng hơn mà, không thành vấn đề."
Chúng tôi tới quán ăn kia, trên ghi chép bán hàng có ghi, ngày 7 tháng 9 có một người đàn ông tên Trương Vĩ đặt một phòng lớn, còn đặt một biểu ngữ, viết "lễ ăn mừng 10 năm tốt nghiệp cấp 3." Tôi hỏi tướng mạo của người đặt phòng, phục vụ nói mỗi ngày gặp rất nhiều khách, không nhớ nổi, chỉ nhớ là vẻ ngoài khá hung tợn, giống như một tay giang hồ, trên tay xăm một con bọ cạp.
Đội trưởng Đường nói: "Còn có một người phục vụ tận mắt nhìn thấy sau bữa tiệc, một đôi vợ chồng xảy ra cãi vã với một người đàn ông ở bãi đậu xe, có thể là hai người trong số nạn nhân."
Tôi gật đầu: "Dẫn chúng tôi đi gặp anh ta đi."
Chúng tôi đến gặp người phục vụ kia, anh ta nhớ hôm đó đi thay nước rửa bát, trông thấy một đôi nam nữ và một người đàn ông đeo kính cãi nhau, sau lưng là một chiếc SUV màu đen, đại khái là hai vợ chồng này lái xe đụng phải xe của người đàn ông đó.
Nội dung cuộc cãi vã anh ta không nhớ rõ, chỉ nhớ một câu, cô gái chỉ mặt người đeo kính: "Tôi coi thường nhất là nhà sư phạm, vừa nghèo kiết xác vừa sĩ diện, đáng khinh!"
Sau đó người chồng lấy từ trên xe một xấp tiền, phải đến 1 vạn, đưa cho người đeo kính: "Được rồi được rồi, bồi thường tiền thuốc cho anh là được chứ gì, cút nhanh lên đi, chúng tôi còn công việc làm ăn!"
Người đeo kính trợn mắt lên nhìn cả hai, đứng im hồi lâu.
Đây là một manh mối quan trọng, từ mấy câu nói với nhau nghĩ rằng, người đeo kính rất có thể là hung thủ, việc tai nạn xe cộ cùng với bị bạn học lăng mạ, có thể là mồi lửa nhóm lên ý nghĩ giết người.
Nhưng lúc đó khoảng cách khá xa, người phục vụ không nhìn rõ mặt hai bên. Đường đội trưởng định hỏi nhân viên trong tiệm xem có gì cung cấp, nhưng hôm đó có hơn 40 người dự tiệc, chẳng ai để ý một người tầm thường đeo kính cả.
Tôi cám ơn người phục vụ, trầm ngâm mở cửa đi ra ngoài, chợt trông thấy hai nhân viên đang treo đèn lồng trước cửa, trên đèn lồng vẽ hình mặt trăng.
"15 tháng 8, tết trung thu!" Tôi giật mình: "Là hôm nay sao?"
"Sao thế, muốn ăn bánh trung thu à, mai mới đúng ngày." Tiểu Đào cười nói.
"Chết tiệt, sao lại đúng vào lúc này. Tết trung thu các cơ quan sẽ có ba ngày nghỉ, một thi thể nữa đêm nay, chậm nhất là sớm mai sẽ có thể xuất hiện, tệ hơn nữa là các trường học được nghỉ, tiến độ điều tra sẽ phải kéo dài." Tôi mắng.
Đội trưởng Đường khẩn trương cầm điện thoại lên: "Tôi lập tức tăng viện cảnh sát đi các nơi tuần tra."
Tôi nói: "Dựa theo thói quen của hung thủ, hắn sẽ kết hợp một câu thơ cổ để bày vẽ thi thể, rất có khả năng cái xác sẽ được vứt ở một danh lam thắng cảnh, phái thêm người giám thị những nơi này."
Đội trưởng Đường đáp ứng một tiếng, Tiểu Đào hỏi: "Gần khách sạn có khu thăm quan nào không?"
Đội trưởng Đường không suy nghĩ trả lời: "Công viên Hà Hòa Trì."
Tiểu Đào nghiêm túc: "Công viên này sẽ do tổ đặc án giám thị, không cần phái cảnh sát tới."
Sau khi đội trưởng Đường đi khỏi, tôi nói với Tiểu Đào: "Mục đích chính của em là muốn đi chơi?"
Tiểu Đào cười nói: "Cái này gọi là một công đôi việc, có ý kiến gì không?"