Âm Phủ Thần Thám

Chương 495: Kết cục thảm bại năm xưa

Chương 495: Kết cục thảm bại năm xưa


Tôi căn bản không biết dùng thứ đồ chơi này, Tiểu Đào thì càng không biết, nhận lấy cái bao trong tay tôi, bóc ra nghiên cứu một chút, nói: "Làm cách nào đeo lên?"
"Anh làm sao biết?" Tôi đáp.
"Thường ngày anh không xem phim sex bao giờ à?" Tiểu Đào hỏi.
"Xem thì có xem, nhưng người ta toàn là không đeo..."
Tiểu Đào bật cười: "Anh cởi quần ra trước đi, em đeo giúp cho."
Tôi đỏ bừng mặt, tay cởi thắt lưng mà run bần bật, đột nhiên Tiểu Đào lôi điện thoại dưới gối ra: "Tắt máy đi, đỡ bị ai gọi tới giữa chừng."
Cả hai cùng nhau tắt máy, lần này coi như là xong phim, cả vũ trụ chỉ còn lại hai chúng tôi. Nhưng đúng vào cái lúc quyết định này, thì lại có người gõ cửa hai tiếng, chết người hơn là chỉ gõ xong rồi không có động tĩnh.
"Không phải là Băng Tâm quay về chứ?" tôi hỏi.
Cả hai rất ăn ý vội mặc quần áo, thu dọn hiện trường xong, tôi mở cửa nhìn một cái, hành lang trống không.
Bị xen ngang đột ngột, dũng khí mà vất vả lắm mới lấy được đã tan thành mây khói, tôi nói: "Tiểu Đào, anh về ngủ trước nha!"
Nàng dựa vào cửa, nhẹ nhàng hôn tôi một cái: "Ngủ ngon!"
"Mai gặp!"
Tôi và Vương thúc ở chung một phòng, Tinh Thần thì không quen ở cùng người khác nên ở một mình. Vừa vào phòng, lại phát hiện Băng Tâm đang ngồi đĩnh đạc trên giường, ăn bồ đào, xem TV.
"Ơ!" Cả hai chúng tôi đồng thanh.
"Vương thúc, con về trước nha." Băng Tâm vội đứng dậy rời đi, lúc sạt qua người tôi còn nở nụ cười giảo hoạt, tôi nghĩ người vừa gõ cửa chắc chắn là con bé.
Có thể Băng Tâm đã cho rằng tôi với Tiểu Đào đang hành sự nên thức thời bỏ đi, nhưng đâu biết tiếng gõ cửa đấy đã lấy đi toàn bộ can đảm của tôi.
Mặc dù tôi với Tiểu Đào chưa thể gạo nấu thành cơm, nhưng vẫn bị Băng Tâm hiểu lầm, sáng hôm sau đi ăn điểm tâm, ánh mắt con bé nhìn chúng tôi đã khác, chọn cơ hội hỏi tôi: "Cảm giác như thế nào, huynh?"
Tôi nói: "Ta hoàn toàn không hiểu muội đang nói gì."
"Hừ, còn giả bộ, muội thấy thứ vứt trong thùng rác rồi." Băng Tâm bĩu môi.
"Ặc!" Thì ra lúc đó vội quá, ném bỏ cái bao cao su, bị con bé nhìn thấy, giờ tôi có 100 cái miệng cũng khó cãi, Băng Tâm nói: "Hay là muội ở riêng một phòng đi, hai người đỡ phải vất vả lén lút."
Tôi cười khổ: "Muội hảo tâm như vậy cơ à?"
Băng Tâm cười: "Quân tử giúp người hoàn thành ước nguyện mà."
Tôi biết dù có nói chưa có gì xảy ra đi nữa thì Băng Tâm cũng không tin, chỉ có thể gánh nỗi 'oan' này.
Hôm nay là ngày nghỉ nên chúng tôi chẳng làm được gì, đội trưởng Đường vẫn đang tiếp tục điều tra. Tôi rảnh rỗi, đi nhà sách mua mấy cuốn truyện về đọc, mọi người cũng đều coi 3 ngày này là ngày nghỉ ngơi.
Nhắm mắt đã đến ngày cuối, hôm nay bỗng Tiểu Đào bảo tôi mau nhìn weibo.
Tôi đinh ninh là sự việc hôm đó bị làm ầm lên, tôi vào weibo mà Tiểu Đào tag tên, là một diễn đàn của thành phố Giang Lăng.
Người đăng weibo có nick name là Hầu Tử, câu đầu tiên như sau: "Chúng tôi đã từng hại chết một nhà giáo, đang quay về báo thù chúng tôi."
Sau đó kể một chuyện cách đây mấy năm trước, lúc đó Hầu Tử đi học ở một trường trung học tư, tỷ lệ trúng tuyển của trường ở mức trung bình, toàn bộ là dùng tiền để mua bằng tốt nghiệp cấp 3 nên tinh thần học cũng tương đối kém.
Chủ nhiệm lớp của Hầu Tử là một thầy giáo họ Từ, có lần trong lớp, hai nữ sinh nghịch điện thoại bị thầy Từ bắt được, tịch thu tại chỗ, còn phê bình một trận, rồi bảo phụ huynh hai cô gái đến nhận lại điện thoại.
Hai nữ sinh sợ sẽ làm phụ huynh nổi nóng, lúc này một nam sinh C thầm mến nữ sinh A, cùng một nam sinh D thầm mến nữ sinh B xung phong đi lấy trộm điện thoại trong phòng giáo viên. Thầy Từ nghĩ rằng hai cái điện thoại bị mất trộm, đã bỏ tiền mua hai cái khác giống vậy. Với giá cả lúc đó và tiền lương của thầy Từ, mua hai cái điện thoại tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Thầy Từ tới nhà nữ sinh A trả máy cho phụ huynh, hai bên thẩm tra lại tình hình, chuyện này liền bại lộ. Thầy Từ rất phẫn nộ, lên lớp mắng xa xả một trận, hai nam sinh ăn trộm điện thoại cũng bị phê bình trước toàn trường.
Chuyện vốn vặt vãnh như vậy, không ngờ sau đó được nâng cấp lên thành hỗn loạn. Hai nam sinh kia chẳng phải người yêu trường lớp gì, lêu lổng bên ngoài, cảm thấy tức không chịu nổi, tìm một đám anh em đến dạy dỗ lão Từ.
Một người bạn là E nói, nếu đánh thầy giáo sẽ bị đuổi học, chi bằng tìm cách đặc biệt để dạy dỗ ông ta, vừa không vi phạm nội quy, vừa có thể xả cơn tức.
Hành động chung còn có nam sinh F và G, tổng cộng 5 người. Tan học, bọn chúng theo dõi thầy Từ, phát hiện ông ta có một đứa con gái đang học mẫu giáo, tên E liền nghĩ ra một tuyệt chiêu.
Bọn chúng tính sẽ bắt cóc con gái thầy Từ, cũng không phải là bắt cóc thật, mà chỉ là dẫn nó ra ngoài chơi một hồi, để cho thầy Từ hoảng mà thôi.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, C còn nảy ra một ý tưởng, gọi điện cho thầy Từ, giả giọng nói: "Con gái của ông trong tay chúng tôi, muốn gặp lại nó thì mang 1 triệu đến chuộc!"
Năm người rất vui vẻ, dẫn theo đứa nhỏ đi chơi một vòng, đêm đó hơn 9h mới đưa nó về tiểu khu. Nhưng vừa về thì phát hiện rất nhiều xe cảnh sát, thì ra thầy Từ đã tin vụ này là sự thật nên báo án.
Năm tên nam sinh sợ hãi, bọn chúng hiểu biết về pháp luật nông cạn, không biết bắt cóc sẽ bị xử bao nhiêu năm, chỉ biết chắc chắn là phải vào tù.
Lúc này đứa nhỏ nôn nóng về nhà, gọi một tiếng 'cha', bọn chúng vội vàng bịt miệng nó lại, nói với nhau: "Chúng ta tuyệt đối không được thả nó về, nếu không sẽ xong đời!"
Một tên nói: "Thế mày định làm gì, giết con tin ư? Thế chẳng là thành bắt cóc thật sao?"
Tên kia đáp: "Mày nói với cảnh sát chỉ là đùa, họ sẽ tin sao? Cho dù tin thì chúng ta cũng chắc chắn bị đuổi học."
Trong lúc hai tên cãi nhau, chợt phát hiện đứa nhỏ không giãy dụa kịch liệt nữa, tên kia bỏ tay ra thì thấy nó đã tắt thở.
Năm tên sợ hãi tái mào, trải qua tranh luận kịch liệt, bọn chúng đi đến một quyết định chung, phải chôn vùi cái bí mật này vĩnh viễn, không ai được hé ra.
Dù sao cũng là đám thiếu niên chưa hiểu sự đời, cách xử lý thi thể của chúng vừa to gan vừa khiến người ta không tưởng tượng nổi, đó là chôn ở sân tập phía sau ngôi trường. Ba ngày thầy Từ không lên lớp, lúc quay về, các học sinh kinh ngạc phát hiện mái tóc của ông đã bạc trắng.
Năm tên trong lòng chột dạ, cũng có tên giao động, muốn nói ra tất cả nhưng lại bị đồng bọn ngăn lại. Bọn chúng thề với nhau, vĩnh viễn không ai được nhắc tới chuyện này và tên của kẻ sát nhân, nếu không sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Trải qua sự giày vò một tháng, kỳ nghỉ hè tới, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đã thoát tội. Kết quả kết thúc kỳ nghỉ, thầy Từ không lên lớp nữa, đã đổi một chủ nhiệm mới.
Sau đó hỏi thăm mới biết, sau khi con gái biến mất, thầy Từ cả ngày cãi nhau với vợ, người vợ bỏ lên chùa xuất gia, còn thầy Từ lấy rượu giải sầu thâu đêm suốt sáng, trong một lần uống say đã ngã từ trên cầu thang xuống, qua đời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất