Chương 497: Giấu xác trong tủ lạnh
Mấy người chúng tôi chạy tới nơi, trông thấy một chiếc xe con đâm vào cột điện, xung quanh công nhân vây đầy, Băng Tâm đang giơ giấy chứng nhận, cố gắng duy trì trật tự.
Thấy chúng tôi đến, Băng Tâm đi lại nói: "Lúc muội tới đã như vậy rồi, các công nhân nói 5p trước nghe tiếng va chạm, bảo vệ ngoài cổng cũng nói là xe này cố tình xông vào, thật may không có công nhân nào bị thương."
Tôi đi vòng qua mặt bên xe, phát hiện một người ngã ra từ kính chắn gió phía trước, người nằm trên capo ngăn với cột điện. Từ mức độ va chạm cho thấy, lúc đó xe điều khiển với tốc độ tương đối cao, người lái lại không thắt dây an toàn, chẳng trách Băng Tâm nói hắn tự sát.
Tôi lật mặt thi thể be bét máu nhìn một chút, xác nhận: "Không đúng, hắn không phải hung thủ, là Kha Văn Viễn!"
Tiểu Đào chợt nói: "Tống Dương, nhìn bên trong xe!"
Tôi ngó qua cửa kính xe, thì ra có một cây gậy gỗ gác lên cửa, điều này chứng tỏ trước khi tông xe, người lái đã mất đi ý thức hoặc đã tử vong, hung thủ thì nhảy ra trong lúc xe phóng tốc độ cao.
Tôi bảo Băng Tâm ở lại hiện trường, mình thì cùng những người khác đi ra bên ngoài. Bên ngoài nhà máy có một vành đai xanh, tôi dùng động u chi đồng quan sát kỹ, phát hiện thảm có có dấu chân thất thểu, đi dọc theo dấu chân chúng tôi tới một thân cây, phía trên có hàng chữ khắc bằng dao: "Đừng đuổi theo, chờ tôi chuộc hoàn toàn tội lỗi, sẽ tự đi kết thúc!"
Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc trao đổi ánh mắt, hung thủ lại để lại tin nhắn, chúng tôi tiếp tục lần theo dấu chân truy lùng, trước mặt là một con sông nhỏ, bờ sông bên kia không có dấu chân, hung thủ đã đi dọc theo con sông.
Tôi tính toán thời gian một chút, hung thủ đã chạy được khoảng 10 phút, hiển nhiên là không đuổi kịp.
"Đáng chết, lại chậm một bước." Tiểu Đào ngửa mặt lên trời than.
"Chỉ có thể nói người này như được thần trợ giúp!" Tôi nói.
Chúng tôi quay trở lại hiện trường đụng xe, đặt thi thể xuống mặt đất, kiểm tra qua một chút. Nạn nhân là Kha Văn Viễn, sau gáy có vết thương do vật tày gây nên, giống việc hung thủ hay làm.
Trên xe chúng tôi phát hiện một chai acid chlohydric, trong buồn xe có dấu hiệu bị acid ăn mòn. Đúng lúc này đội trưởng Đường gọi điện tới, nói có một vái xác bị vứt ở ngã tư đường. Theo người chứng kiến thì là ném từ trên một chiếc xe van chạy nhanh, tài xế phía sau tưởng là người sống, vội đánh lái né tránh, kết quả gây ra tai nạn liên hoàn.
Tôi cảm thấy bất lực, phất tay một cái: "Đi xem một chút đi."
Chúng tôi tới ngã tư, trên đất ném một thi thể nam giới, bộ mặt đã bị acid ăn mòn, tỏa ra mùi khét lẹt. Trên người nạn nhân mặc một bộ Thanh phục màu xanh, hắn chắc là Hầu Tử. Chỉ có điều lần này hung thủ ra tây rất vội vàng, bộ Thanh phục là mặc ra ngoài quần áo thường, vân tay cũng chưa bị cắt bỏ.
Tôi để ý thấy cổ áo nạn nhân có cài một cái khăn tay, lại còn rất ướt, nhất thời hiểu ra: "Vô vi ở lối rẽ, nữ tử công dính khăn!"
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Tình huống khẩn cấp như vậy mà hung thủ vẫn muốn kết hợp với thơ cổ?"
"Có lẽ đối với hắn mà nói, nghi thức này rất quan trọng."
Hiện giờ giao thông còn chưa được khôi phục, chúng tôi đương nhiên chẳng thể khám nghiệm ngay trên đường, chỉ đành bảo người mang thi thể về trước. Lúc này Lão Yêu gọi điện tới, hỏi: "Đã bắt được kẻ xấu chưa?"
Tôi nói: "Chạy rồi."
"Người chết rồi sao?" Lão Yêu hỏi.
"Chết!" Tôi bất đắc dĩ đáp.
"Hiện giờ ngươi ngồi trên xe?" Lão Yêu hỏi.
"Không, sao vậy?"
"Ây, ta tra được IP của tên này đang không ngừng di chuyển, hơn nữa tốc độ tương đối nhanh." Lão Yêu vừa gõ phím vừa nói.
Tôi vội lao tới lục soát quần áo nạn nhân, ví tiền, chìa khóa đều có, chỉ riêng điện thoại là không thấy đâu. Thì ra đã bị hung thủ cầm đi, hy vọng vốn đã tắt ngấm, thoáng cái lại bùng lên, tôi vội ra lệnh: "Gửi tọa độ cho ta!"
Bảo những ngườu khác đuổi theo, dọc đường đi địa chỉ IP không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Chúng tôi dừng xe chỗ đó, đây là một con đường hẻo lánh, ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng tôi tìm thấy cái điện thoại trong vũng nước mưa.
Tiểu Đào thất vọng nói: "Manh mối lại đứt đoạn!"
Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy một biển báo, viết: "Phía trước có trường học, đi chậm!" Cười nói: "Không đứt đoạn, đây là nơi hung thủ đi làm, hắn quay về trường."
Ba trăm mét trước mặt là một trường trung học, hôm nay vẫn là ngày nghỉ, trong trường vắng tênh, một giáo viên mặc quần áo thể thao, tay cầm quả bóng rổ đi từ đối diện lại, hỏi: "Mấy người tìm ai?"
Tìm ai tôi cũng không biết, chỉ có thể nói: "Tìm người phụ trách của trường."
Giáo viên thể dục gọi điện giúp chúng tôi, bảo chúng tôi lên lầu phía đông làm việc. Gặp người phụ trách, tôi chìa ra giấy chứng nhận, miêu tả sơ qua về hung thủ một chút, còn bổ sung một câu, người này ở nội trú.
Người phụ trách suy nghĩ một chút, nói: "Người anh nói khả năng là thầy Cổ dạy lớp 11a6, tôi dẫn mọi người đi gặp anh ấy."
Chúng tôi tới ký túc giáo viên, đến trước một căn phòng, gõ cửa, không có ai ở nhà. Tôi dùng dây kẽm mở khóa, đẩy cửa nhìn một cái, trong phòng có một cái tủ đông, trên bàn có vài máy móc hóa học, một cái giường tầng bằng sắt trong góc tường, giờng dưới gọn gàng, giường trên chất đầy đồ hỗn tạp, còn có một bộ Hán phục màu đen treo trên tường.
Người phụ trách nói: "Giáo viên nam độc thân, nhà cũng tương đối bừa bộn. Phải rồi, mấy người tìm anh ấy có việc gì?"
Tôi chỉ cái tủ đông, nói: "Sao lại có tủ đông ở đây?"
"Tôi cũng không biết, đồ vật trong phòng đều là tài sản cá nhân của giáo viên, chỉ cần không vi phạm nội quy thì chúng tôi cũng không hỏi."
Tôi cầm vào tay nắm cửa tủ, trong lòng có chút bất an. Từ từ kéo cánh tủ ra, một luồng hơi lạnh bốc lên, trong tủ có một người nằm co ro, người phụ trách hét lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.
Khuôn mặt và ngón tay thi thể đều đã bị xử lý, lại ở trong trạng thái đông lạnh, không thể xác định thời gian tử vong, tôi nói: "Xem ra hành động của hắn nhanh hơn chúng ta tưởng, đã giết sạch những ai cần giết."
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Chỉ là một giáo viên lại làm được chuyện này...phải rồi, hắn là giáo viên môn gì?"
"Giáo viên hóa." Người phụ trách trả lời: "Các vị cảnh quan, cái xác chết này là sao?"
Đương nhiên chúng tôi không giải thích, còn nhờ anh ta giữ bí mật giúp, tôi muốn nhìn qua gương mặt của giáo viên Cổ, người phụ trách run rẩy nói: "Các vị chờ chút, tôi đi lấy hồ sơ của anh ấy."
Trong lúc chờ đợi, Băng Tâm hỏi: "Có muốn nhân cơ hội này khám nghiệm không?"
Tôi cười khổ: "Đã đông thành khối băng, nghiệm sao được, để sau rồi nói."
Tôi nghĩ tới một chuyện, bảo đội trưởng Đường gửi cho mình bức ảnh của Kha Văn Viễn. Một lát sau, người phụ trách quay lại, tay cầm một bức ảnh chụp chung, nói: "Mấy vị, xin lỗi, tài xế cầm chìa khóa phòng hồ sơ hôm nay không có ở đây, tôi lấy một bức ảnh chụp giáo viên toàn trường cho mọi người xem."
Anh ta chỉ một gương mặt, nói: "Là anh ấy."
Trông thấy gương mặt này, chúng tôi ai cũng có cảm giác đã từng gặp, tôi quét thật nhanh hàng dưới cùng, tất cả hàng đều mặc quần áo thể thao, là giáo viên thể dục. Nhìn một lượt, không có người chúng tôi mới gặp ngoài cổng, tôi kinh ngạc, cảm giác giống như bị người ta đùa bỡn, giận tới mức muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Tôi thật sự đã đánh giá thấp người này, tư chất tâm lý của hắn cực kỳ mạnh, đã lướt qua ngay trước mũi chúng tôi!