Chương 500: Lòng tự ái méo mó
Tôi ngồi đối diện với Cổ Sung trong phòng thẩm vấn, trải qua mấy ngày trốn chui trốn lủi, bộ dạng hắn tiều tụy đi nhiều, hai bên má cũng tóp lại. Mặc dù vậy, hắn vẫn mỉm cười với tôi, nói: "Bức ta đến bước đường này, ta rất bội phục ngươi."
Tôi đặt hôm cơm và chai nước đã chuẩn bị trước lên bàn, Cổ Sung nuốt nước miếng. Tôi nói: "Nói chuyện một chút đi. Tại sao lại giết người?"
"Chuộc tội." Hắn đáp.
"Thay cho giáo viên Từ của các người?" Tôi hỏi.
"Xem ra ngươi hiểu rất thấu đáo, không tệ. Đúng, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì ông ấy. Năm đó khi còn trẻ ta không biết gì, đã cùng bạn bè làm một số chuyện ngu xuẩn. Chúng ta hoàn toàn không ngờ được, chuyện này lại hại thầy Từ tan cửa nát nhà, mười năm nay ta sống trong sự dằn vặt tột cùng. Ta vốn cho rằng họ cũng giống mình, nhưng đến hôm họp lớp, vô tình Đại Tráng có nhắc tới chuyện này, mọi người lại tỏ ra rất thờ ơ, thậm chí còn nói thầy Từ đáng chết. Một luồng máu nóng chạy từ chân lên đến đỉnh đầu, từng lời nói đùa cợt trong mắt ta trở nên vô cùng xấu xí, con người tại sao có thể quên đi tội lỗi chính mình gây ra như thế? Cho nên ta quyết định bắt chúng phải chuộc tội!" Hắn giơ hai tay bị còng lên: "Đồng thời ta cũng ở đây, thay mình chuộc tội."
Tôi cố nhẫn nhịn, hỏi: "Tại sao phải dùng phương thức này?"
"Bởi những câu thơ kia đều là thầy Từ dạy cho chúng ta, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên điệu bộ vừa đi vừa ngâm thơ cổ của ông. Ta đã từng mê muội, là thầy Từ khai sáng cho ta, với ta mà nói, ông là một người thầy tốt, ta muốn để cho những tội nhân này chết trong thơ cổ." Hắn nghiến răng đáp.
"Thành tích học tập của ngươi khi xưa có vẻ không tệ." Tôi nói.
Hắn cười nhạt: "Đó là năm cấp 3."
"Sau đó thi đỗ vào học viện sư phạm, nếu thầy Từ trên trời có linh thiêng, biết được việc này chắc hẳn cũng sẽ vui lòng!"
Lúc này chợt tôi thay đổi ngữ khí: "Ngày họp lớp cấp 3, ngươi đạp một chiếc xe đạp đi tham dự, trông thấy đám bạn học lười biếng lại từng người quần áo sang trọng, dẫn theo vợ chồng con cái, những chủ đề họ trò chuyện ngươi cũng không xen vào được, bởi vì ngươi quanh năm chỉ sống trong cái tháp ngà voi nơi trường học. Chuyện duy nhất ngươi có thể nói là chuyện quá khứ, vì vậy ngươi nhắc lại chuyện năm xưa, hy vọng có thể chèn ép một chút sự kiêu căng của bọn họ. Nhưng không ngờ tới, ai cũng có tự ái, chẳng ai chịu tình nguyện đối mặt. Kết quả là lòng ganh tỵ của ngươi lại khoác thêm một tầng vỏ bọc chính nghĩa."
"Ngươi nói bừa! Ngươi nói bừa!" Cổ Sung đập hai tay lên bàn.
Tôi khẽ mỉm cười: "Chỉ là cái này còn chưa đủ, lúc ngươi rời khỏi cuộc họp lớp, bị xe của Đại Tráng tông phải, đối phương đền bù cho ngươi một khoản tiền, nhưng thái độ lại khinh miệt, điều này đã thành mồi dẫn cho ngọn lửa quyết tâm giết họ. Vì để hoàn thành việc báo thù lừa mình dối người, ngươi không tiếc sát hại chính mối tình đầu của mình, sự việc năm đó rõ ràng cô ấy chẳng có bao nhiêu trách nhiệm, người ngươi muốn giết chỉ là vợ chồng Đại Tráng đã làm nhục mình. Nhưng ngươi không muốn thừa nhận nội tâm xấu xa của bản thân, tự huyễn hoặc mình rằng, ta làm tất cả để báo thù thay cho thầy Từ. Cuối cùng ngươi đã tự tay lần lượt hủy đi hạnh phúc của biết bao gia đình, ngươi thỏa mãn chứ, Cổ Sung?"
Cổ Sung điên dại la hét: "Con mẹ nhà ngươi, những chuyện ta làm không hề mảy may vì mình. Cảnh sát các ngươi thì biết cái gì, các ngươi chỉ là người ngoài cuộc, có biết con gái thầy Từ chết thảm thế nào không?"
"Ai giết con bé?" Tôi bỗng hỏi.
"Đại Tráng!"
Ánh mắt của hắn đã bán đứng mình, tôi cười lạnh: "Không đúng, là ngươi!"
"Ngươi...nói láo!" Cổ Sung đỏ bừng mặt, hai mắt đầy gân máu: "Ngươi có bằng chứng không?"
"Nếu không phải ngươi làm, tại sao lại hỏi ta có bằng chứng không?" Tôi đắc ý cười.
"Ngươi mớm cung." Cổ Sung lớn tiếng la lên.
"Không, đương nhiên ta có chứng cứ." Tôi nói: "Ta đã đi thăm trường cấp ba ngươi học, người phụ trách nói cho ta, thi thể con bé nửa năm sau được tìm ra, đã biến thành một bộ xương trắng. Thực tế để một cái xác biến thành xương trắng cần đến 3, 4 năm, dưới nền đất cát khô ráo này còn phải lâu hơn. Câu trả lời chỉ có một, đó là ai đó đã lén đẩy nhanh tốc độ phân hủy của cái xác. Thành tích học tập môn hóa thời cấp 3 của ngươi đều là hoàn mỹ, điều phối acid chlohydric đối với ngươi dễ như trở bàn tay. Hè năm đó ngươi dùng acid tự chế, lén chạy đến đổ lên thi thể, bởi ngươi là người giết con bé, cho nên mới chột dạ làm vậy."
Ánh mắt Cổ Sung lóe lên, đầu toát mồ hôi lạnh, tóc bết ở trên trán, môi trắng bệch. Hắn khó khăn nuốt nước bọt, nói: "Đây chỉ là suy đoán của ngươi thôi."
"Có phải là suy đoán hay không đã không còn quan trọng, 8 mạng người đủ để ngươi bị xử tử hình, có chối bỏ một cái thì đâu ảnh hưởng." Tôi đẩy hộp cơm với chai nước ra trước mặt, nói: "Thừa nhận đi, ít nhất cũng để cho lòng mình dễ chịu hơn một chút."
Cổ Sung hét lên: "Con bé không phải do ta giết, không phải do ta giết!" Cơ thể hắn cử động quá mãnh liệt, cái ghế được cố định trên sàn nhà rung lắc lạch cạch, cảnh sát bên ngoài lập tức xông vào trấn áp hắn.
Tôi thờ ơ rời đi, lần thẩm vấn này tôi không bảo Tiểu Đào vào cùng, nàng chỉ đứng xem bên ngoài, hỏi tôi: "Anh làm gì vậy? Tại sao phải bóc nốt lớp vỏ cuối cùng của hắn?"
Tôi đáp: "Bởi việc anh ghét nhất chính là dương lá cờ chính nghĩa để làm việc ác, hắn giết người chỉ vì ganh tỵ, anh không hy vọng một tên cặn bã như vậy được an nhàn trước khi chết. Kẻ giết người phải chịu sự trừng phạt của tòa án lương tâm!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không ngờ thâm tâm anh hư hỏng như vậy, có điều em thích! Sư phụ em từng nói, ý nghĩa tồn tại của cảnh sát chúng ta, chính là để cho kẻ xấu ăn không ngon ngủ không yên, khiến những kẻ muốn trở thành người xấu phải e dè."
Cổ Sung vẫn còn giãy dụa kịch liệt trong phòng, tiếng hét chói tai, giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí. Tôi nghĩ đến chết hắn cũng không thừa nhận chính mình giết cô bé kia, bởi vì một khi thừa nhận sẽ đồng nghĩa với việc hắn tự hủy bỏ toàn bộ sự chuộc tội cao thượng mà hắn cho là vĩ đại.
Lòng tự ái có thể khiến con người ta đi lên, nhưng để lòng tự ái méo mó che mờ đôi mắt sẽ biến thành liều thuốc mê lừa mình dối người.
Chuyến đi Giang Lăng của chúng tôi coi như kết thúc, tối đó đội trưởng Đường cử hành một buổi lễ tiễn long trọng, hôm nay cũng đúng là sinh nhật của tôi, nhưng tôi không nói ra, chỉ có Vương Đại Lý nhắn một tin chúc mừng, còn có Băng Tâm sáng nay kín đáo tặng tôi một hôph quà nhỏ.
Trong bữa tiệc, tôi với Tiểu Đào nhiều lần liếc mắt đưa tình, mặc dù chúng tôi cũng chẳng uống là bao, nhưng rượu không say mà người tự say, hai má Tiểu Đào đỏ hồng, nụ cười hoàn mỹ khiến tôi nhìn mà cũng say như điếu đổ.
Từ sau tối hôm đó, sự thân thiết giữa hai chúng tôi đã tăng thêm một bậc, nắm được cơ hội, tôi nháy mắt với nàng, cả hai cùng nhau chạy về khách sạn.
Mấy ngày nay vất vả chạy đôn chạy đáo, đống củi khô dục vọng trong lòng chúng tôi đã không kìm chế được nữa, tôi với nàng ôm hôn trong sự dâng trào mãnh liệt, mở đèn, cởi giày, rũ bỏ áo khoác, bàn tay tham lam lần mò từ trên xuống dưới, tối nay tôi phải giải tỏa một dấu ấn quan trọng trong cuộc đời, cùng với người quan trọng nhất trong đời.
Đột nhiên Tiểu Đào đạp phải một thứ, cúi đầu nhìn, là một cái phong bì. Tôi nhặt lên nhìn, không có dấu bưu điện, nó được nhét qua khe cửa. Phong bì rất dày, trên đó có một dòng chữ cứng cáp, không hiểu sao tôi lại nhớ tới bức thư chứa con mắt trong phòng ông nội khi xưa.
Dòng chữ viết: "Tống Dương, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"
Phía sau vẽ một thanh loan đao máu me đầm đìa, đầu tôi ong lên, nói: "Là hắn! Là kẻ giết chết ông của anh!"