Chương 503: Nữ thi nhảy lầu
"Được, được." Cục trưởng dẫn chúng tôi tới phòng hồ sơ, tìm hồ sơ vụ giết người liên hoàn năm đó, thật đáng tiếc vì hồ sơ này không chi tiết như bản trên tay tôi.
Trên hồ sơ Đao Thần gửi cho tôi, tên của nghi phạm bị xóa hết, từ độ dài có thể đoán là ba chữ. Theo lý thuyết thì chỉ cần chữ đã được viết trên giấy thì phía dưới sẽ lưu lại dấu vết mờ mờ, có thể dùng bút chì tô để tìm lại. Nhưng người tiêu hủy chứng cứ cẩn thận tới mức dùng bàn là là phẳng từng trang giấy, tâm tư cẩn mật như vậy khiến tôi không thể không hoài nghi là ông nội làm.
Hồ sơ của huyện bị thiếu mấy trang cuối, dựa trên vết rách có thể thấy chúng đã bị xé từ trước, cục trưởng không biết gì về việc này.
Tôi nhìn lướt qua danh sách tham gia vụ án, dùng minh vương chi đồng ghi nhớ kỹ, sau đó trả lại hồ sơ. Tôi cảm ơn cục trưởng, ông ta nói sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi, ngoài ra có bất kỳ điều gì cần giúp đỡ đều có thể gọi cho ông ấy. Chúng tôi không đến mức mặt dầy như vậy, khách sạn đã tự mình đặt từ trước rồi.
Đến khách sạn, Băng Tâm hồ hởi tra xem ở đây có danh lam thắng cảnh gì, tôi đột nhiên có một cảm giác chán nản, vụ án đã qua 20 năm, giờ mở lại điều tra, phải điều tra thế nào, điều tra bắt đầu từ đâu? Thực là chó cắn nhím, không có chỗ hạ răng.
Tiểu Đào an ủi tôi: "Anh cũng đừng quá để tâm, trên đời có một số việc không có khả năng làm, nếu điều tra không được, coi như chúng ta đi chơi 2 ngày rồi trở về. Hơn nữa như đã nói, biết đâu tất cả những thứ này đều là do Đao Thần sắp xếp?"
Tôi lắc đầu: "Anh biết nếu dùng hai từ chính nghĩa đặt trên đầu một tên tội phạm thì không thích hợp, nhưng vẫn phải nói, hắn là một tội phạm rất có tinh thần trọng nghĩa. Hắn không phải loại kẻ địch xảo trá nham hiểm như Thuần Cẩu Sư, anh nghĩ nhất định là hắn muốn cho anh biết cái gì đó."
Băng Tâm chép miệng: "Có muốn đi Lộc Thọ Sơn không, nghe nói phong cảnh rất đẹp nha."
Tiểu Đào trả lời: "Không có hứng!"
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi xe vảnh sát, Tiểu Đào nhướn mày: "Có vụ án, đến xem không?"
Tôi phất tay: "Cũng đang nhàn rỗi, đi thôi!"
Băng Tâm cũng phải đi cùng, ba chúng tôi đi tới phân cục, thì ra vừa xảy ra một vụ nhảy lầu tự sát, nạn nhân ngã từ tầng 16 xuống, cảnh tượng rất thê thảm, cảnh sát đã dùng túi bọc cái xác đưa đến phòng pháp y.
Ba người chúng tôi là người ngoài, đứng đây trông rất gai mắt, không ít cảnh sát viên tò mò quan sát chúng tôi, hỏi chúng tôi là ai, Tiểu Đào lấy giấy chứng nhận ra.
Lúc này một cảnh sát mập đi ra, đang gọi điện thoại: "Cái gì, anh ốm? Bên này có vụ án...anh xem có thể cử một học viên của mình tới không, chỉ là một vụ nhảy lầu tự sát, không khó khăn gì đâu."
Băng Tâm cười với tôi một cái, đi tới lễ phép nói: "Xin chào, xin hỏi có phải là không có pháp y trực không?"
Cảnh sát mập che điện thoại, cảnh giác hỏi: "Cô là..."
Băng Tâm chìa giấy chứng nhận ra: "Chúng tôi là tổ đặc án từ Nam Giang tới, tôi với anh này là thuộc bên pháp y, nếu như thiếu người, chúng tôi có thể làm giúp."
Cảnh sát mập vỗ đùi: "Vậy thì tốt quá, đến, mời vào bên trong."
Tiểu Đào cười, nhỏ giọng nói: "Nha đầu này, thật nhanh trí."
Lúc dẫn chúng tôi vào, cảnh sát mập nói: "Nói ra làm trò cười cho các vị, huyện nhỏ này của chúng tôi chỉ có hai bác sĩ pháp y, một người đi họp ở Lan Châu, một người thì vừa bị ốm, đang khổ sở đây."
Tôi hỏi: "Hai bác sĩ pháp y có đủ không?"
"Không đủ, chắc chắn không đủ. Thành thật mà nói, ở đây tỷ suất giải phẫu những vụ án không tự nhiên mà chết chỉ có 30%, nhưng chẳng có cách nào, nhân tài thì chạy lên thành thị lớn hết rồi, chẳng ai tình nguyện ở lại cái huyện nhỏ Tây Bắc này." Cảnh sát mập than vãn.
Băng Tâm lấy ra hai bộ găng tay, tôi vừa đeo vừa nhìn xác chết nằm trên giường. Đây là một phụ nữ, tuổi chừng 24, 25, mặt trang điểm đậm, ăn mặc rất hở hang, trên người nhiều chỗ bị gãy xương, máu me từ đầu tới chân, xương sườn lõm xuống, cánh tay bị gãy thành khớp xương giả.
Đối mặt với một xác chết như vậy, người thường chắc hẳn sẽ hét lên, nhưng câu đầu tiên Băng Tâm nói lại là: "Ồ, váy Channel!"
Tôi nói: "Đừng có quan tâm váy áo, rút mẫu máu đi xét nghiệm một chút, xem nạn nhân lúc sống có uống thuốc gì không, nhất là thuốc mê."
"Được. Xin hỏi, phòng thí nghiệm bên cạnh tôi có được dùng không?" Băng Tâm hỏi cảnh sát mập.
Cảnh sát mập đáp: "Được chứ, được chứ."
Tôi dùng thính cốt mộc nghe nội tạng nạn nhân, nội tạng đều bị dập nát, nhưng cũng thích hợp với việc ngã từ trên cao. Lúc nghe ngóng, tôi để ý thấy cơ thể nạn nhân lông rất dày, nhưng phần bụng lại thiếu một mảng lớn, dùng tay sờ thì có cảm giác nó mới được cạo. Đưa tay lên mũi ngửi, có mùi dao cạo râu.
Tiếp đến tôi tách hai chân nạn nhân, kiểm tra vùng kín, nạn nhân có các triệu chứng ban đầu của bệnh lậu, nhưng trước khi chết không xảy ra quan hệ tình dục.
Cảnh sát mập nghĩ tôi là bác sĩ pháp y, nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí, không giải phẫu sao? Có phải là thiếu máy móc gì không?"
"Tôi chưa bao giờ giải phẫu!" Tôi đáp.
"Vậy phải khám nghiệm tử thi thế nào?" Cảnh sát mập liền hiếu kỳ.
Tôi cười không đáp, quay qua Tiểu Đào: "Mở cửa sổ ra cho anh."
Tiểu Đào bước tới mở tung cửa, ánh mặt trời chỗ này rất chói chang, chưa lần nào mà dùng ô nghiệm thi lại được như vậy. Chỉ thấy dưới bóng ô, trên cơ thể nạn nhân xuất hiện dấu tay cùng với vết đánh, chủ yếu tập trung ở phần thân trên. Điều này đủ để chứng minh, đây không phải là một vụ tự sát thông thường.
Cảnh sát mập hít vào một hơi khí lạnh: "Cậu dùng máy gì vậy? Còn hiệu quả hơn cả máy đo quang phổ tử ngoại."
Tôi thu cái ô lại, giao cho Tiểu Đào, nói: "Anh cũng thấy đấy, chỉ là một cái ô."
"Hic, cậu là pháp y thật sao?" Cảnh sát mập nhìn tôi đầy lạ lẫm.
Tôi nghĩ phải giải thích rõ một chút, tránh bị anh ta hiểu lầm, liền cho anh ta biết mình thật ra là một Ngỗ Tác. Cảnh sát mập kinh ngạc không thôi, không nói nên lời, mãi sau mới hỏi: "Cái này...cái này..tôi tuyệt đối không có ý bất kính, chỉ là có chút hiếu kỳ, thị cục bên đó đồng ý cho một Ngỗ Tác tham gia phá án?"
Tôi cười nói: "Mèo trắng hay mèo đen, cứ bắt được chuột là mèo tốt, kỹ thuật dùng trong hình sự, hóa học, vật lý, y học, dấu vết học, tuyệt đại đa số đều là chắt lọc từ các môn học. Chỉ cần có thể phá được án thì cách nào cũng có thể dùng, chưa kể tôi chỉ là một thành viên ngoại đạo, một cố vấn mà thôi."
Cảnh sát mập à một tiếng thật dài, trở lại chủ đề vụ án, tôi nói: "Trên người nạn nhân có một số vết bị đánh lúc còn sống lưu lại, do bị ngã khiến toàn thân thương tích, không dễ để nhìn ra, Tiểu Đào, lật cái xác lên giúp anh..."
Cảnh sát mập lập tức bước tới trợ giúp, chúng tôi chỉ là hơi nâng cái xác lên, chứ nó đã bị biến dạng thế này, nếu thay đổi vị trí quá lớn sẽ khiến nội tạng lệch đi hết. Tôi phối hợp với cảnh sát mập, dùng tay nâng phần eo nạn nhân lên, để Tiểu Đào che ô phía sau, nàng từ từ di chuyển cái bóng ô, lúc bóng phủ tới lưng nạn nhân, trên đó xuất hiện hai dấu tay rõ rệt, hẳn là của đàn ông trưởng thành.
Cảnh sát mập lại tiếp tục hít một hơi khí lạnh, không cầm lòng được xuýt xoa: "Lợi hại! Không hổ là chuyên gia thành thị lớn!"
Tôi cười: "Rõ ràng là nạn nhân bị đẩy từ trên cao, để xuống được rồi."
Đặt thi thể xuống, tôi giải thích tiếp: "Quanh bụng nạn nhân bị cạo một ít lông, tôi phát hiện lòng bàn chân nạn nhân có dính lông đứt, có thể là của chính cô ấy. Lúc đó cô ta cùng hung thủ có vẻ xảy ra cãi vã, tranh chấp. Trên cổ tay có vết dây trói không rõ ràng, giống như là bị người ta dùng vải mềm trói..."
"BDSM?" Tiểu Đào hỏi.
Những lời này nhắc nhở tôi, tôi bảo nàng giúp mình cử động tay chân nạn nhân, dùng thính cốt mộc lắng nghe khớp xương. Động tác cuối cùng của nạn nhân trước khi chết không phải thế này, nhưng nếu như lúc còn sống bị cố định thời gian dài, chắc chắn xương khớp cũng sẽ để lại một chút 'ký ức'.
Cuối cùng tôi ra một kết luận, nạn nhân lúc còn sống quả thật bị cố định tứ chi, có thể là bị trói trên một cái giường lớn, nạn nhân ăn mặc như một gái làng chơi, có thể là được khách gọi đến nhà rồi hành trò BDSM.
Nhưng sở thích của người khách này có hơi quái dị, lại bắt đầu cạo lông ở ngực và bụng cô ấy, lúc này nạn nhân giật tay ra được (dây trói không chặt lắm), rồi xảy ra cãi vã với hung thủ.
Rồi trong lúc vô tình, bị đẩy xuống dưới? Không, vô tình hay cố ý thì phải đợi kết quả xét nghiệm của Băng Tâm đã.