Chương 504: Chlorpromazine Hydrochloric
Chờ khoảng nửa tiếng, Băng Tâm đi vào, gãi đầu nói: "Tống Dương ca ca, muội không tìm thấy thuốc mê trong máu nạn nhân, chỉ có chút cồn."
Tôi nhìn cái xác, suy tư. Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, tại sao anh lại nghĩ nạn nhân bị đánh thuốc mê?"
Tôi giải thích: "Ngụy tạo tự sát, phải khiến người bị hại mất đi năng lực phản kháng, thuốc mê là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa qua sự phân tích của chúng ta vừa rồi, nạn nhân lúc còn sống đã bị người ta cạo lông, nếu lúc đó cô ấy còn ý thức, tại sao không phản ứng ngay? Chỗ bị cạo là ngực với bụng cơ mà."
"Bị chuốc say thì sao?" Tiểu Đào hỏi.
Băng Tâm nói: "Nồng độ cồn trong máu không cao lắm, chưa đến mức say bí tỷ."
"Rượu?"
Tôi nghĩ ra rồi, không ít thuốc mê được sử dụng chung với rượu, nạn nhân khả năng vẫn bị đánh thuốc.
Tôi đề nghị giải phẫu qua một chút, đương nhiên là Băng Tâm hào hứng. Chỉ cần phẫu thuật dạ dày với gan một chút là đủ, Băng Tâm mở lồng bụng nạn nhân, lôi dạ dày ra. Cảnh sát mập thấy cảnh này thì lập tức mặt tái xanh, lấy lý do có việc gấp, vội vã rời khỏi hiện trường.
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu cười: "Cái cảnh này em cũng quen rồi."
Băng Tâm nhẹ nhàng rạch dạ dày, bên trong có một ít thức ăn, không phải cái gì cũng cần xét nghiệm, những thứ này dùng mắt thường phân biệt tương đối nhanh. Hai chúng tôi lần lượt đọc những thức ăn lên, rau cần, thịt heo, thịt vịt, tảo tía, cà chua. Tiểu Đào đứng bên cạnh nhìn, gò má hơi giật, có điều cũng còn khá, lần này không bị ói, cũng không nói là từ giờ cạch mặt những món này.
Trong đống bã thức ăn có một chút gì đó màu trắng, Băng Tâm dùng tăm bông chấm chấm, đưa về phía ánh sáng nhìn một chút: "Ây...là sữa chua?"
Tôi ngửi một cái, nói: "Không, là tinh dịch!"
Tiểu Đào đột nhiên mở miệng: "Thật hối hận, đáng lẽ không nên ở lại, sau này giải phẫu dạ dày, em tuyệt đối sẽ không xem nữa."
Tâm lý Băng Tâm khá vững, hào hứng nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, đây chính là chứng cớ quan trọng, ADN của hung thủ!"
Tôi ném cái bông tăm vào sọt rác, lắc đầu: "Vô dụng, thời gian chết đã hơn 4 tiếng, thêm với việc trong dạ dày đầy vi khuẩn, ADN đã bị phá hỏng."
Tuy nói vậy nhưng Băng Tâm vẫn lấy một ít mẫu.
Từ mức độ tiêu hóa thức ăn, bữa ăn cuối cùng là 6 tiếng trước, khả năng là hai người ăn chung, có thể đi hỏi thăm những quán ăn gần hiện trường. Ngoài ra tôi còn ngửi thấy mùi rượu trong thức ăn.
Kiểm tra kỹ lưỡng, tôi phát hiện vách thành dạ dày có vết máu thấm ra, còn tương đối mới, có vẻ trong thức ăn có độc.
Tôi nói: "Nào, dùng phương pháp loại trừ, chúng ta đại khái khoanh vùng chất độc thử. Những chất độc gây tổn thương thành dạ dày có loại nào?"
Băng Tâm như trả lời câu hỏi của giáo viên, lưu loát đáp: "Tetramethyl lenedisulfotetramine, phenol, kiềm có tính ăn mòn, formaldehyd, thủy ngân, xyanua!"
"Không đúng, nếu như liều lượng đủ để đục một lỗ trên dạ dày, người này đã sớm thất khiếu chảy máu mà chết. Những thứ muội nói đều có thể loại bỏ." Tôi lắc đầu.
Băng Tâm nhíu mày, đi qua vạch mí mắt nạn nhân nhìn: "Người này thật là ngã chết?"
"100% ngã chết, cô ấy trúng độc, nhưng không phải chết vì độc. Ta nghĩ loại độc này chỉ gây thương tổn đến dạ dày mà thôi, bản thân không có tác dụng với hệ tiêu hóa...ban nãy ta cũng không phát hiện dấu hiệu tiêu chảy." Tôi đáp.
Băng Tâm nhăn trán, ngoẹo đầu suy nghĩ, đề nghị giải phẫu gan để xem một chút. Đừng thấy tôi thảo luận sôi nổi mà hiểu lầm, thực ra hiểu biết của tôi với chất độc chỉ là qua loa, đây cũng chỉ là mớm lời để Băng Tâm đưa ra câu khẳng định.
Sau khi mổ lá gan, chúng tôi để ý thấy trên đó rõ ràng có một chỗ khác màu, Băng Tâm đột nhiên giãn chân mày, la lên: "Muội đoán ra nó là gì rồi, muội phải đi xét nghiệm bây giờ đây."
Nàng lấy một chút mẫu gan rời đi, cảnh sát mập cũng quay trở vào, người đầy mùi thuốc lá, hỏi: "Có kết quả chưa?"
Tôi nói: "Cũng gần xong, chúng ta ra ngoài cái đã."
Trước khi đi, tôi phủ tấm vải trắng lên người nạn nhân, đốt một xấp giấy vàng. Rồi đi ra ngoài nói sơ qua những phát hiện cho cảnh sát mập, để anh ấy bắt tay điều tra, bên kia Băng Tâm đang hóa nghiệm, còn cần chút thời gian.
Cảnh sát mập rối rít cảm ơn, rời đi, để lại số điện thoại rồi nói lần sau có nhu cầu gì cứ gọi.
Chúng tôi không thể để Băng Tâm một mình ở đây, phải vào phòng thí nghiệm cùng con bé. Chỉ thấy Băng Tâm đang bận rộn với đống chai lọ, một hồi rồi đột nhiên hét lớn: "Quả nhiên là nó!"
Tôi lập tức hỏi: "Là cái gì?"
"Chlorpromazine Hydrochloric." Băng Tâm nói.
"Ồ." Tôi ngẫm nghĩ: "Dùng để ức chế thuốc an thần."
"Đúng!" Băng Tâm đáp.
"Tại sao trước đó không nghiệm ra?" Tôi hỏi.
Băng Tâm giải thích, thực ra đây là một lỗi của hung thủ, một hàm lượng Chlorpronazine đạt đến nhất định có thể giết người, nhưng phải qua đường tiêm tĩnh mạch. Nhưng hung thủ lại trộn nó vào thức ăn để hành sự, kết quả chất độc đi vào gây xuất huyết thành dạ dày, số còn lại thì bị gan thải hết, không làm cho nạn nhân tử vong, mà chỉ tạm thời hôn mê.
Hai mắt tôi sáng lên: "Hung thủ vốn nghĩ rằng nạn nhân đã chết, bắt đầu cạo lông của cô ấy, không ngờ nạn nhân tỉnh lại, hai người xảy ra vật lộn, hung thủ vội vã đẩy cô ta xuống dưới."
Hoàng Tiểu Đào gõ ngón tay vào cằm, nói: "Xem ra tên hung thủ này không am hiểu về chất độc cho lắm. Như vậy kế hoạch ban đầu của hắn là gì, gom lông người để làm bút lông à?"
Tôi nhún vai: "Việc này để cảnh sát mập điều tra đi."
Tiểu Đào cười: "Không lễ phép gì cả, cái gì cảnh sát mập với cảnh sát gầy, gọi họ người ta được rồi."
"Anh ta họ gì?"
Tiểu Đào xị mặt: "Híc, em quên!"
Băng Tâm viết kết quả xét nghiệm hoàn chỉnh rồi đặt bên cạnh thi thể. Ba người chúng tôi xin cáo từ trước, phát hiện trời đã tối.
Khả năng tôi chính là người có số bận rộn, giúp đỡ một vụ án nhỏ mà cả người rất sảng khoái. Buổi tối mấy người chúng tôi đi ăn quán vỉa hè, Băng Tâm không bị cha quản thúc, gọi một đống nhái khô, ốc gạo xào, ....toàn là những thứ ngày thường Tôn Hổ cấm con bé ăn. Tiểu Đào chép miệng: "Tôn đại tiểu thư, cố ý muốn không tốt cho cái bụng đúng không?"
Băng Tâm nhai ngồm ngoàm nói: "Người khác ăn được muội cũng ăn được, a, nhái thật ngon. Trên đời sao lại có thức ăn ngon như vậy." Vừa nói vừa xuýt xoa.
Tống Tinh Thần không biết từ lúc nào mua được ly trà sữa hoa lài, Vương Nguyên Thạch thì tu một chau bia, mấy người chúng tôi chẳng hề khách sáo, ngồi chung một chỗ, có cảm giác như người nhà.
Màn đêm buông xuống, huyện thành nhỏ đương nhiên là không đèn đuốc sáng trưng như Nam Giang, tuy vậy nó mang một không khí trong lành và thoải mái. Tiểu Đào ngước nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Sau này già mà được an dưỡng ở nơi không vồn vã như thế này, cũng không tệ!"
Băng Tâm khinh thường nói: "Nếu cho tỷ sống ở đây thật, vài bữa là chê nhàm chán ngay. Chi bằng cứ ở đây lâu lâu chút, rồi sau này không đến nữa."
Tiểu Đào cười nói: "Thế vụ án kia phải làm sao?"
Tôi tự nhủ, có hai cô gái này ở đây thật tốt, mình chẳng cần nói gì, ngồi nghe là đủ rồi. Băng Tâm vỗ vỗ vai tôi: "Muội tin vào tố chất Conan của Tống Dương ca ca, manh mối vụ án sẽ tự tìm tới cửa!"
Tôi cười: "Nói bậy nói bạ, ý muội là ta đi đến đâu có người chết đến đấy? Nếu vậy vì hòa bình thế giới, ta đành tự đi đày tới một hòn đảo hoang."
Vừa dứt lời thì có tiếng hét chói tai: "Giết người rồi! Giết người rồi!"