Chương 51: Thuật khởi thi
La Vi Vi đưa tay quệt mồ hôi trấn, ấp úng đáp: "Hình như là một ít dằm gỗ trúc."
Tôi tắt đèn đi, nói: "Nhìn từ góc độ những dằm trúc này găm vào, có thể thấy người chết lúc đó đã dùng dức đẩy một vật hình trụ bằng trúc. Nếu vẫn còn không tin, cô có thể mang đôi đũa cắm trên mắt bà mẹ ra so sánh, nhìn xem có phải là dằm tróc ra từ đó không."
"Quả thật là hắn giết mẹ ruột mình ư?" Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Thí mẫu? Quả thực quá tàn nhẫn."
La Vi Vi tức giận: "Cứ cho là ngươi đoán đúng việc này, nhưng người chết cuối cùng vẫn là người vợ, bởi vì..."
"Bởi vì cô cảm thấy một người không thể tự chặt đứt đầu mình đúng không?"
Dưới ánh mắt sắc lẹm của tôi, La Vi Vi chợt có chút dao động, tôi biết cô ta đang hoài nghi chính mình.
Có điều cuối cùng cô ấy vẫn bảo lưu quan điểm: "Dĩ nhiên là không thể, trên cổ nhiều dây thần kinh và mạch máu như vậy, cắt chưa tới một nửa, người đã chết, làm sao có thể đứt rời? Đây chẳng phải là điều cơ bản sao."
Tôi cười lạnh nói: "Vậy hai chúng ta đánh cưỡ không?"
La Vi Vi luống cuống: "Đánh cược....đánh cược gì?"
Cô ta là phụ nữ, tôi cũng không muốn làm quá lên, vú dụ như bắt phải ăn tàn thuốc, nói: "Cô biết lái xe không?"
"Biết." La Vi Vi gật đầu.
"Nếu như tôi có thể chứng minh nạn nhân tự sát, thì thời gian chúng tôi phá án ở Võ Khúc cô phải làm tài xế không công cho mọi người." Tôi nói.
"Cái gì?" La Vi Vi trợn tròn mắt: "Dựa vào cái gì?"
"Thế nào, cô không tự tin vào năng lực của mình à?"
La Vi Vi cau mày, có vẻ đang tính toán thiệt hơn: "Vậy nếu ngươi thua thì sao? Ta đây chẳng cần tài xế."
"Cô có cần thì tôi cũng chẳng có bằng lái." Tôi cười nói: "Nếu tôi thua thì tùy cô yêu cầu."
"Được. Nếu như ngươi thua, ta muốn bốn người các ngươi phải đi tìm Nhất Đao, xin lỗi vì vụ vừa nãy." La Vi Vi suy nghĩ rồi quyết định.
Vốn dĩ tôi nghĩ cô ta sẽ bảo chúng tôi đừng dính vào vụ này nữa, không ngờ La Vi Vi lại công khai bảo vệ bạn trai, điều này nằm ngoài dự tính của tôi. Xem ra cô ấy cũng có vài phần tự hiểu, nếu vụ án này chỉ dựa vào cảnh sát Võ Khúc căn bản là không có kết quả.
Tôi sảng khoái đáp ứng: "Đừng nói là xin lỗi, kể cả quỳ xuống nhận sai cũng không thành vấn đề."
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt: "Này!"
La Vi Vi đắc ý ôm cánh tay: "Được, đây là tự ngươi nói, quân tử nhất ngôn..."
"Tứ mã nan truy."
Hoàng Tiểu Đào nhỏ giọng trách móc: "Tống Dương ơi là Tống Dương, anh đánh cược thì tự đánh cược, lôi chúng tôi vào làm gì? Muốn quỳ thì tự anh đi mà quỳ."
"Yên tâm, tôi không tính sai đâu." Tôi thần bí cười cười.
"Thôi được, tôi tin anh, anh đừng để cho cảnh sát Nam Giang mất mặt đấy."
"Cứ yên tâm 100%."
La Vi Vi thấy tôi không có hành động gì vội thúc giục: "Nghiệm thi đi, chúng ta vẫn đang chờ xem ngươi có cao chiêu gì đây."
"Đừng nóng, ta đang chờ trợ thủ." Tôi nhàn nhạt trả lời.
Chờ hơn 20 phút, Vương Đại Lý mới về tới nơi, trong tay túi lớn túi nhỏ, sau lưng còn treo hai cái xoong, trông rất buồn cười, hào hứng nói: "Ai za, Dương tử, tìm siêu thị ở đây khó quá, những thứ ngươi cần đây cả rồi."
"Cảm ơn." Tôi bảo Vương Nguyên Thạch giúp dán một hàng móc cao su cường lực lên trần nhà. La Vi Vi kêu lên: "Này, các ngươi đừng có làm loạn ở đây chứ."
Tôi lườm cô ta: "Có để im cho tôi nghiệm thi hay không? Yên tâm, sau khí xong việc tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Sau khí dán đủ móc, tôi nối toàn bộ dây chun thành một vòng, treo vào các thanh gỗ với khoảng cách bằng nhau, cuối cùng luồn các thanh vào hàng móc, dùng tay giật giật để thử độ chắc chắn.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ, không biết là tôi đang làm gì.
"Vương thúc, giúp tôi khiêng thi thể xuống." Tôi ra lệnh.
Tôi và Vương Nguyên Thạch khiêng thỉ thể người chồng xuống đất, xếp thành tư thế quỳ, đặt trên một bàn thiếc sau đó buộc dây chun vào cánh tay hắn. Xác người liền bị treo ngược lên giá gỗ như vậy.
"Đây là...Thẩm thi thuật?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Không, lần này tôi muốn sử dụng phương pháp cao cấp hơn thẩm thi thuật." Tôi lấy kim khâu và nam châm ra, cọ sát kim vào nam châm để nó nhiễm từ tính, trở thành kim nam châm.
Quá trình chuẩn bị khá mất thời gian, Vương Đại Lý lại bắt đầu đùa cợt: "Dương tử, hai ngày trước ta được nghe một câu chuyện tiếu lâm, buồn cười lắm."
"Kể ta nghe xem."
"Có hai cảnh sát đi tới hiện trường án mạng, cảnh sát lớn tuổi hỏi cảnh sát trẻ: "Tiểu Minh, vụ án này cùng với vụ án giết người trong phòng kín xảy ra tháng trước, vụ băm xác ở bến tàu, và vụ vứt xác ở ngã tư đường có một điểm giống nhau." Cảnh sát trẻ tuổi hỏi: "Có phải ông nói, mấy vụ án này đều do cũng một người gây ra không?" Cảnh sát lớn tuổi nghiêm túc trả lời: "Không, ý ta là, mấy vụ án này ta đều không phá được."
Vườn Đại Lý nói xong, tự đấm vào đùi mình cười lớn, tôi và Hoàng Tiểu Đào cũng không nhịn được bật cười. Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, La Vi Vi và đám cảnh sát kia đại khái là cho rằng chúng tôi đang nói kháy năng lực phá án của họ, sắc mặt cứ hằm hằm.
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Ngươi để ý hoàn cảnh một chút có được hay không."
Vương Đại Lý cười hề hề liếc La Vi Vi: "Được được, tôi hiểu."
Công tác chuẩn bị đã đầy đủ, lần này phương pháp tôi sử dụng có thể nói là bản nâng cấp của thẩm thi thuật - khởi thi thuật. Trong "thần thiên xử án" có ghi lại một thủ pháp vô cùng tinh diệu, thông qua từ châm thứ huyệt (kim có từ tính châm vào huyệt đạo) để khiến thi thể 'sống' lại.
Vụ án ma cà rồng lần trước tôi tình cờ dùng tới thẩm thi thuật, sau đó về nhà bổ sung thêm kiến thức về kinh mạch cơ thể người.
Kinh mạch rốt cuộc là gì? Từng có một bác sĩ Tây y mang thi thể đi giải phẫu nhưng không tìm thấy kinh mạch mà người Trung Quốc nói, liền mạnh miệng tuyên bố kinh mạch chỉ là mê tín của phương Đông.
Nhưng nền y học mấy ngàn năm của Trung Quốc, điểm huyệt, châm cứu quả thật có hiệu quả thần kỳ, trong lý luận của Đông y, cơ thể con người là một khối thống nhất. Giống như rút dây động rừng, thông qua một huyệt đạo, có thể điều khiển một bộ phận cơ thể, đây là việc đã được thử nghiệm qua hàng trăm, hàng ngàn năm.
Bởi vậy, có một quan điểm cho rằng trong cơ thể người có rất nhiều luồng từ trường nhỏ, những nơi giao nhau của các luồng từ trường tạo thành từ mạch, đây cũng là bản chất mười hai kinh mạch trong "hoàng đế nội kinh" có nhắc tới. Cái gọi là Khởi thi thuật, chính là đâm kim có từ tính vào một số huyệt đạo đặc biệt, giải phóng lực từ trường còn sót lại trong kinh mạch của cơ thể, và cho phép các cơ bắp lặp lại hành động của chúng lúc trước khi ngừng hoạt động.
Đương nhiên, muốn đánh thức cơ bắp, Ngỗ Tác phải mượn tới ngoại lực, ví như cách dùng dây chun này, chia nhỏ trọng lượng cơ thể, mới thấy được hiệu quả.
Trước khi châm cứu, tôi nhắc Vương Đại Lý: "Đợi lát nữa sẽ lại có cảnh tượng kinh dị, ngươi có muốn đi ra ngoài một lát hay không?"
Vương Đại Lý hưng phấn lắc đầu: "Không sao, ta có thể chịu được, đây là cảnh tượng hiếm thấy, so với phim kinh dị còn kích thích hơn nhiều."
Tôi buồn cười một trận, đợi lát nữa bị dọa cũng đừng có trách ta.
Tôi dùng ngón tay đo đốt sống thi thể, dùng kim từ đâm vào các huyệt Đại Chuy, Thần Đạo, Linh Đài, Trung Xu, Treo Khu, Mệnh Môn trên xương sống và huyệt Dương Quan trên thắt lưng, mỗi kim chỉ đâm vào chưa tới một nửa.
Những huyệt đạo này không bao giờ được tùy tiện thử trên người sống, nhẹ thì bại liệt, nặng thì tử vong.
Nhưng trên xác chết, không dùng loại 'thuốc mạnh' này thì không cách nào làm nó 'sống' lại được.
Đâm xong toàn bộ kim, thi thể vẫn chưa có phản ứng, La Vi Vi cười lạnh một tiếng: "Bỏ, nửa ngày thần thần bí bí, chẳng hề có chút hiệu quả nào."
"Cô đừng nôn nóng."
Tôi đưa tay chụp một cái vào bả vai thi thể, đúng lúc này, thi thể bắt đầu từ từ cử động.