Chương 52: Dấu chân mèo
"Hắn...hắn cử động!" La Vi Vi bị dọa tới mức che miệng lại, không ngừng lùi về phía sau.
"Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy, á á."
"Sao có thể có chuyện này xảy ra, hắn còn không có đầu."
Cả căn phòng tràn ngập sự hoảng hốt, tiếng la hét chói tai, vài cảnh sát sợ quá ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra ngoài.
Vương Đại Lý lớn tiếng kêu cứu, chật vật đụng đổ một cái ghế, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Hoàng Tiểu Đào hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, ngay cả lạnh lùng như Vương Nguyên Thạch cũng hơi co người, đồng tử rút lại.
Lúc này thi thể quỳ trên bàn đang từ từ nâng tay phải lên, tựa như nắm một con dao vô hình, đang không ngừng chém vào cổ mình.
Mới đầu động tác không mạnh, chỉ có cổ tay là dao động, sau đó dưới tác dụng của dây chun, nguyên cả cánh tay cũng di chuyển, hắn liên tục chặt cổ.
Cơ bắp của con người có thể ghi nhớ hành động, giống như người đi xe đạp quanh năm, có thể đạp mà không cần suy nghĩ. Trong khoảnh khắc tử vong, thần kinh trung ương đột ngột mất tín hiệu, từ trường trong cơ thể phút chốc tan vỡ, nhưng lại giống như một đĩa ghi âm, ghi lại một đoạn ngắn hành động vừa làm.
Đương nhiên trí nhớ cơ bắp khác nhau phụ thuộc từng trường hợp, nếu thối rữa nghiêm trọng, hoặc là xương sống bị gãy thì không thể nào dùng khởi thi thuật được. Nhưng xác chết này, sau khi chết bắp thịt cứng ngắc, duy trì một trương lực cơ hoàn hảo, là một vật thí nghiệm tuyệt vời cho tôi dùng khởi thi thuật.
Nghĩ tới đây, tâm lý tôi lại có vẻ đắc ý, giống như thợ thủ công vừa hoàn thành một tác phẩm hoàn mỹ.
Tôi biết loại tâm lý này là vô cùng biến thái, nhưng thân làm Ngỗ Tác, nội tâm ít nhiều cũng có chút khác biệt với người thường, không như vậy thì không thể làm nghê này.
Tôi đang định giải thích nguyên lý cho La Vi Vi, quay đầu lại đã không thấy cô ta đâu. Cửa phòng giữ xác mở toang, không ít cảnh sát đã bỏ trốn, kêu la ầm ỹ ngoài hành lang.
Tôi hỏi: "La Vi Vi ra ngoài rồi à?"
Vương Đại Lý chỉ chỉ mặt đất, tôi nhìn xuống, thiếu chút nữa mất vui. La Vi Vi sợ quá đã ngất xỉu, nằm sõng xoài trên đất, còn đâu vẻ đẹp lạnh lùng vốn có.
"Tư chất thế này mà đòi làm bác sĩ pháp y?" Tôi khinh bỉ nói.
"Đúng vậy..." Hoàng Tiểu Đào sợ hãi nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nói: "Tống Dương, anh có thể cho xác chết kia dừng lại được không, kinh khủng quá."
"Chờ đã, để tôi quay phim lại, kẻo lát nữa tỉnh dậy, cô ta lại chối."
Tôi dùng điện thoại quay lại một đoạn ngắn, đoạn video này nếu đăng lên mấy trang web linh dị, nó có thể khiến hàng tá người sợ hãi.
Xong xuôi, tôi rút một cây kim trên xương sống của nạn nhân, thi thể giống như bị cắt nguồn điện, tức thì bất động, chỉ có cánh tay vẫn đang giơ lên trời.
"Con mẹ nó, quá là kinh dị đi." Vương Đại Lý thở phào: "Tống Dương, đáng sợ như thế sao ngươi không nói cho ta sớm?"
"Ta chẳng đã nhắc nhở ngươi rồi sao?"
"Ta nào biết sẽ xảy ra cái cảnh kinh dị này..." . Đang nói Vương Đại Lý chợt hắt hơi mấy cái. Ba người chúng tôi đều mặc áo khoác, mỗi Vương Đại Lý là mặc áo cộc tay, tôi nói: "Ngươi cẩn thận trúng cảm mạo đấy, ra xe lấy áo mặc vào đi."
"Không sao, thể chất của ta rất tốt." Vương Đại Lý dùng tay xoa xoa bả vai.
Tôi đánh thức La Vi Vi dậy, vừa tỉnh cô ta liền liều mạng la hét: "Đừng tới đây, đừng tới đây."
Tôi trấn an: "Là tôi."
Khẩu trang đã lệch sang một bên, La Vi Vi liếc mắt về xác chết sau lưng tôi, run lập cập nói: "Ngươi...có phải ngươi biết yêu thuật không?"
Tôi cười, giải thích sơ qua nguyên lý, sau đó nói: "Nếu cô không tin tôi, sau này thường xuyên tiếp xúc với xác chết, có thể tự mình thử nghiệm."
"Không, không." Vi Vi liều mạng khoát tay: "Ta tin, ta tin!"
"Người chết tự chặt đứt đầu mình, cô thừa nhận chứ?" Tôi hỏi.
Cô ta gật đầu, nhưng ngay lập tức lộ ra ánh mắt nghi ngờ: "Nhưng không đúng, trên cổ có rất nhiều dây thần kinh, hắn chỉ dùng dao bầu bình thường, không thể nào tự chặt đứt đầu, theo lý thuyết thì chưa chặt được một nữa đã chết rồi chứ."
"Cô nói đúng, đây cũng là ý nghĩa thứ mà tôi muốn chứng minh." Tôi nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, gằn từng chữ nói: "Nạn nhân lúc đó bị kẻ khác khống chế cơ thể."
Hoàng Tiểu Đào hoảng sợ: "Ý anh là thôi miên?"
"Không phải là thôi miên, tôi nghĩ rằng hung thủ dùng một kỹ thuật nào đó chi phối cơ thể, khiến nạn nhân không tự chủ được, làm ra những chuyện này." Nói xong, tôi vén cái chăn che hai thi thể còn lại lên: "Mọi người xem biểu hiện trên mặt của hai vợ chồng, có phải trước khi chết rất thống khổ không?"
La Vi Vi bò dậy, lại gần nói: "Đúng thế, biểu hiện của người chết đúng là thống khổ vô cùng."
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn ra ngoài cửa, một màn vừa rồi, không ít cảnh sát sợ quá bỏ chạy, chỉ còn sót lại bốn năm người, nàng nói: "Vậy chúng ta có nên kiểm tra một chút vật chứng?"
"Không cần gấp như vậy, tôi còn có thứ muốn kiểm tra trước." Tôi hỏi La Vi Vi: "Cô kiểm tra vân tay chưa?"
La Vi Vi gật đầu: "Đồng nghiệp bên khoa giám định đã kiểm tra rồi, trên người nạn nhân, quần áo chỉ có vân tay của chính họ, không có người ngoài."
"Vậy chúng ta khám nghiệm lại lần nữa, đi lấy đèn cồn tới đây." Tôi giao nhiệm vụ.
La Vi Vi 'OK' một tiếng liền đi, Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Tống Dương, một chiêu lên núi bắt hổ của anh thật lợi hại, muội tử này bây giờ một câu phản bác cũng không dám."
"Ai bảo cô ta không coi người khác ra gì, dọa một chút cũng đáng."
Tôi mở túi, lấy dầu ô liu, mộc điệp, và xoong. Đổ thật nhiều dầu vào xoong, sau đó cho thêm mộc điệp, Vương Đại Lý hỏi: "Tống Dương, thứ tự xào thức ăn của ngươi không đúng rồi, dầu phải sôi mới bỏ thức ăn chứ."
"Im cái miệng lại." Tôi mắng: "Tới giúp ta một tay."
"Giúp thế nào?"
"Bưng nồi cho ta."
La Vi Vi mang đèn cồn tới, tôi đặt ở dưới đáy xoong, đun nóng. Rất nhanh dầu đã sôi, mộc điệp bên trong bị rán tí tách, khói dầu bốc lên, toàn bộ bám vào thành xoong.
Đun chừng năm sáu phút, tôi thấy tay Vương Đại Lý đã có vẻ mỏi, liền bảo đủ rồi, sau đó tắt đèn cồn đi.
Tôi lấy một con dao nhỏ, gạt lấy váng bọt bám ở thành xoong, được khoảng hai gram. Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, xem anh nghiệm thi đúng là một sự hưởng thụ, từng bước từng bước đều có ý nghĩa riêng."
"Đứng xem thì đương nhiên thấy thú vị rồi." Tôi nhàn nhạt đáp: "Cô thật là loại người không có tim phổi, chẳng lẽ không giúp tôi một tay sao?"
"Giúp anh một tay?" Hoàng Tiểu Đào ấp úng: "Vừa rồi chẳng phải tôi đưa dụng cụ cho anh còn gì?"
"Vậy mà cũng gọi là giúp?" Tôi không kìm được bật cười. Hoàng Tiểu Đào tức quá lườm tôi cháy cả mắt.
Tôi bảo Vương Nguyên Thạch bê thi thể người chồng về giường sắt, sau đó nhẹ nhàng thổi lớp váng thu được lên ngực hắn. Vương Đại Lý hỏi: "Làm vậy để làm gì?"
"Mộc điệp và dầu ô liu đều có trọng lượng riêng rất nhẹ, bọt khí thoát ra từ hai thứ này còn nhẹ hơn bột nhôm mà cảnh sát hay dùng, có thể dùng để phát hiện những thứ khó tìm ra." Tôi giải thích.
Bởi vậy, suốt quá trình làm, tôi cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ một hơi thổi bay hết đám bọt thu được.
Trên ngự thi thể người chồng không có phát hiện gì, tôi tiếp tục thổi xuống ngực và bụng thi thể người vợ. Lần này, vừa thổi bọt váng xuống, trên da xuất hiện một nhóm dấu chân rất nhỏ.
"Đây là..." Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Dấu chân mèo???"