Chương 510: Ông nội khải tử hoàn sinh
Nghe câu này một cái, suýt chút nữa thì tôi xông tới túm cổ áo hắn, nhưng vẫn cố kìm chế, dùng động u chi đồng nhìn vào mắt hắn, nói: "Anh nói đều là thật?"
"Ngàn lần là thật! Hôm trước tôi nghe cha rống lên trong phòng: 'Tống Triệu Lâm, ta phải giết ngươi.' Không biết các cậu có để ý cửa sổ bị vỡ một mảng không, chính là bị cha tôi đập. Tính cha tôi nóng nảy, thường ngày không ít lần cãi nhau với ông, nhưng cũng chưa từng thấy ông tức giận như thế bao giờ."
Bất ngờ là điều hắn nói đều là thật.
Tôi hỏi tiếp: "Tống Triệu Lâm này dài ngắn thế nào?"
Hắn miêu tả một chút, là một ông già chừng 7,80 tuổi, cả đầu bạc trắng, hoạt bát, tay chống gậy batong. Chỉ là những điều này không đủ để tôi tin tưởng.
Hắn lại nói tiếp một đặc điểm mà đúng là của ông nội tôi, đó là dưới xương gò má bên phải có một vết bớt nhạt.
Tôi bị sốc đến nói không ra lời, nhìn Tống Tinh Thần rồi lại nhìn Tiểu Đào, có thể thấy cả hai cũng đang kinh ngạc giống như tôi. Tiểu Đào hỏi: "Tống Triệu Lâm và cha anh nói những gì?"
"Đồng chí cảnh quan!" Gã đột nhiên nở một nụ cười gian xảo: "Tôi đã tiết lộ nhiều như vậy rồi, nếu tiết lộ thêm thì khỏi kiếm tiền, 1000 tệ, tôi sẽ nói cho mấy người biết cuộc hội thoại của họ."
Tôi hỏi: "Nếu như cha anh hận Tống Triệu Lâm như vậy, lại chịu ngồi bói chuyện phiếm với ông ta?"
Gò má của hắn bất giác đỏ lên, mồ hôi thấm ra, nói: "Ban đầu cha tôi chửi ông ta ghê lắm, nhưng sau đó không biết sao hai người lại ngồi xuống nói chuyện, tôi nghe được hết."
Lời nói láo rõ ràng như vậy sao có thể lừa được tôi, tôi cười nói: "Xin lỗi, cuộc hội thoại này chúng tôi không cần, cáo từ!"
"Đừng mà huynh đệ, có thể thương lượng, 800 được không...bảy trăm rưỡi..."
Hắn cố sống cố chết bám theo phía sau, thấy chúng tôi không thèm để ý, liền thẹn quá hóa giận, đứng ở bậc thang mắng: "Mẹ nó, chúc các ngươi ra đường bị xe..."
Giọng nói chợt ngừng lại, chỉ thấy Tống Tinh Thần đang kề đao vào cổ hắn, lạnh lùng nói: "Muốn gì?"
Một câu còn chưa nói hết, Tống Tinh Thần đã vọt tới cạnh người, gã đàn ông mặt đầy sợ hãi, tự tát vào mặt mình, nói: "Là tôi có mắt không tròng, đắc tội, đắc tội!"
Tiểu Đào nhếch môi: "Đúng là một tên tiểu nhân!"
Rời khỏi viện dưỡng lão, tôi vẫn còn canh cánh chuyện này, ông tôi không có khả năng đội mồ sống dậy được, nhất định là có người đóng giả. Tiểu Đào đập vào tay tôi, chỉ phía trước, nói: "Nhìn kìa, cửa hàng kia có camera."
Camera hướng thẳng đối diện cổng viện dưỡng lão, nếu "ông nội" tới, nhất định sẽ bị ghi hình, vậy là chúng tôi tìm ông chủ, nói muốn xem video gần đây.
Chủ tiệm mở máy tính, tìm đến video ngày hôm trước, tim tôi đập thình thịch, cho dù lòng biết đây không phải là thật, nhưng nhìn thấy "ông nội" trở lại dương gian, làm sao tôi có thể không kích động?
Tiểu Đào nhận ra được sự căng thẳng của tôi, khẽ siết chặt bàn tay. Đột nhiên máy quay giật một cái, lệch khỏi cổng viện dưỡng lão, đồng thời hình ảnh nhiễu động, một lúc lâu mới khôi phục. Chúng tôi kinh ngạc, tôi tua ngược video lại, ống kính rung động rất nhanh, không giống như bị dùng tay điều chỉnh mà giống như bị thứ gì đó đập vào.
Chủ tiệm lớn tiếng hỏi nhân viên trong cửa hàng, có chuyện gì xảy ra. Nhân viên nói mấy hôm trước không biết tại sao camera bị lệch, sau đó anh ta nhìn thấy, tiện tay chỉnh lại.
Camera được chỉnh lại sau 6h tối, nhưng không quay lại được người chúng tôi muốn tìm, nói cách khác người kia đi vào đúng lúc camera đang lệch, rất có thể là chính người này làm lệch nó.
Tống Tinh Thần không nói gì, đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn camera. Tôi cũng đi theo ra ngoài, phát hiện mặt bên camera có một vết lõm, Tống Tinh Thần nheo mắt nói: "Là dùng sỏi ném vào."
"Viên sỏi? Độ chính xác cao như vậy, đối phương nhất định là người luyện võ." Tôi nói.
Tống Tinh Thần gật đầu: "Nếu đã từng luyện ám khí, chuyện này không khó khăn."
Tiểu Đào cũng theo ra, ngạc nhiên nói: "Lợi hại như vậy, là đại hiệp sao?"
Tiểu Đào không biết là Tống Tinh Thần cũng làm được chuyện này, trên thực tế thì trong võ Tống, ám khí là kiến thức cơ bản, không có gì đáng ngạc nhiên.
Lẽ nào người ném chệch camera chính là kẻ mạo danh ông tôi? Giờ phút này trong đầu tôi chất đầy những câu hỏi, không hiểu động cơ của người này là gì, Tiểu Đào nói: "Liệu có khi nào, là hắn giết hai cô gái hôm trước không?"
Tôi thở dài: "Chẳng biết thế nào, nếu quả thật là như vậy, anh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, người này có liên quan tới vụ án năm xưa. Nhưng tại sao lại phải giết hai cô gái..."
Tiểu Đào an ủi tôi: "Tất cả chỉ suy đoán cũng vô dụng, đợi điều tra được thân phận người chết sẽ biết."
Lúc này Băng Tâm gọi điện tới, kết quả so sánh ADN đã có, hai nạn nhân có gên giống nhau đến 98%, không nghi ngờ gì, là người thân trong vòng ba đời. Băng Tâm ngạc nhiên nói: "Tống Dương ca ca, sao huynh đoán được hai nạn nhân có quan hệ huyết thống?"
Tôi đáp: "Qua điện thoại không nói rõ được, đợi về rồi nói."
Băng Tâm nói: "À phải, Vương thúc vừa mới về, ông ấy đã tra được thân phận nạn nhân."
"Ông ấy có đó không?" Tôi hỏi.
Băng Tâm đưa điện thoại cho Vương Nguyên Thạch, ông ta nói cho tôi biết, nạn nhân thứ hai tên là Mã Lệ, một nhân viên bán hàng đã ly hôn, con xử cho chồng nuôi, đến giờ vẫn sống một mình.
Tôi nói: "Vương thúc vất vả rồi, giúp tôi điều tra một thứ, Băng Tâm đã chứng minh hai nạn nhân có quan hệ huyết thống, tôi cần toàn bộ danh sách người thân của hai cô ấy, bao gồm cả đã chết, càng chi tiết càng tốt."
"Được, ta đi làm ngay!" Vương thúc cúp máy.
Tiểu Đào bừng tỉnh đại ngộ: "Anh nghi ngờ nghi phạm năm đó là người thân trong nhà hai cô gái?"
Tôi gật đầu: "Đúng, tên hung thủ này không giống như giết người bừa bãi, còn để lại vật chứng nhắc đến án mạng 20 năm trước, anh nghĩ động cơ có thể là trả thù."
Tiểu Đào nói: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà cho dù tìm được nghi phạm năm xưa, thời gian đã lâu như thế, vật chứng thì đã bị ông anh đốt hết, thi thể cũng sớm không còn ở đây, phải lấy cái gì định tội?"
Vấn đề này quả thật làm khó tôi, im lặng hồi lâu bỗng Tinh Thần nói: "Tiểu thiếu gia, chỉ cần ngươi nhận định là hắn, khỏi cần chứng cớ, ta sẽ xử!"
Tôi lắc đầu: "Không, ta không thể làm chuyện vi phạm pháp luật được, như vậy thì có khác gì Đao Thần tự xưng chính nghĩa? Ta phải dốc toàn lực điều tra ra sự thật, ít nhất cũng phải biết được vì sao năm đó ông nội lại bao che cho nghi phạm!"
Tiểu Đào cười, vỗ vai tôi: "Đừng cau mày nữa, cũng đã trưa rồi, chờ ở đây chi bằng tìm cái gì bỏ bụng đã. Đi thôi, muốn ăn gì em mời."