Chương 509: Lửa thiêu phòng tang chứng
Tôi với Tiểu Đào trợn tròn mắt, không ngờ bệnh uốn ván và con thằn lằn lại có ý nghĩa như vậy. Hai chứng cứ quan trọng này ở hồ sơ tôi cũng chưa đọc được, hung thủ làm sao lại biết?
Tiểu Đào kích động hỏi: "Nhiếp cảnh quan, những chuyện này ông còn nói với ai nữa?"
Ông già đang kể chuyện thì bị cắt đứt, có vẻ khó chịu, cau mày nói: "Ta chưa từng nói với ai cả, mặc dù bây giờ trên người ta mặc không còn là cảnh phục, nhưng trong tâm ta vẫn là một cảnh sát, chuyện cơ mật ta không thể nói ra ngoài."
"Nhưng từ lúc chúng tôi vào đây tới giờ, ông đâu có yêu cầu trình thẻ cảnh sát đâu?" Tống Tinh Thần nói đúng chỗ ngứa.
Ông già sửng sốt một chút rồi đột nhiên nổi nóng, đuổi chúng tôi cút. Chẳng trách có câu, người già cũng như trẻ em, nói trở mặt liền trở mặt. Tiểu Đào không nói câu nào, đi ra ngoài, tôi thì ở lại dỗ dành một hồi, lát sau Tiểu Đào quay vào, tay cầm bao nhuyễn trung hoa.
Vừa nhìn thấy thuốc lá ngon, ông già lập tức hết bực, châm một điếu thuốc, chuyện vừa xong ném lên chín tầng mây, tiếp tục kể lể.
Đêm xảy ra vụ cháy, ông ta, Tiếu cảnh quan cùng với Tôn cảnh quan ở Nam Giang đi uống rượu. Tôn cảnh quan phá án cần một căn phòng riêng, bởi vì 'chuyên gia kia' tính khí tương đối cổ quái, lúc nghiệm thi phải tuyệt đối yên tĩnh, vật chứng cũng để hết ở đó.
Hôm ấy tâm trạng của ba người không tệ, 'Tống Triệu Lâm' kiểu gì cũng sẽ bị định tội, cuối cùng thì nhân dân thành phố Lương Xuyên cũng không cần phải sống trong hoang mang. Đột nhiên lúc này có người hô cháy, quay đầu nhìn lại thì căn phòng cất giữ vật chứng đang bốc cháy đùng đùng.
Bọn họ lập tức chạy về, phát hiện lửa là do chuyên gia kia đốt, Tôn cảnh quan túm áo chuyên gia chất vất lớn tiếng.
Ông già sợ chứng cứ bị đốt hết, lao vào cố cứu, bị một cái cột nhà đổ trúng người, sau khi được cấp cứu, tỉnh lại thì thấy cơ thể đã bị cháy nhiều chỗ, cũng không còn đi lại được nữa.
Điều càng khiến người ta tuyệt vọng đó là, mấy ngày sau mọi quá trình điều tra nhằm vào 'Tống Triệu Lâm' đều bị ngưng, cái mũ trên đầu nghi phạm đã được gỡ bỏ. Tiếu cảnh quan vì không tuân theo mệnh lệnh, cố chấp phải tìm công đạo cho các cô gái bị hại, nên bị thôi việc.
Còn nữa, bởi vì 'Tống Triệu Lâm' thoát khỏi bị hiềm nghi, Nhiếp Á Long bị thương không được tính là tai nạn lao động, nên không có tiền bồi thường. Mặc dù các đồng nghiệp đã góp tiền để chữa bệnh, nhưng muốn đi lại được thì cần phải có cả trăm ngàn, ông ta không cách nào chi trả.
Cứ như vậy, vụ án kết thúc mà không bắt được hung thủ, sau khi hai chuyên gia Nam Giang rời đi, Tiếu cảnh quan ở trước mộ vợ, hét lên mấy tiếng Ông Trời Bất Công, sau đó uống thuốc độc tự tử.
Tin đồng nghiệp chết khiến Nhiếp Á Long vô cùng sốc, cộng thêm việc bản thân tàn phế, chỉ có thể dựa vào tiền bảo trợ xã hội ít ỏi mà sinh sống, cho nên cả ngày dùng khói thuốc để quên đi chính mình, trốn tránh thực tại.
Mà 'Tống Triệu Lâm' lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hơn nữa còn vênh mặt đáp trả báo chí, mỗi lần nghĩ tới đó, ông già hận chỉ muốn chết.
Nói đến đây, Nhiếp cảnh quan siết chặt nắm đấm, không ngừng đấm vào xe lăn. Chúng tôi sợ ông ấy làm bị thương bản thân, liền vội vàng ngăn cản, ông ta nghiến răng mắng: "Hại chết đồng đội ta, hủy cả đời ta chính là Tống Triệu Lâm. Ta biến thành ma cũng không bỏ qua cho hắn!"
Nghe người khác nghiến răng nghiến lợi nhục mạ ông mình như vậy, trong lòng tôi bất giác khó chịu. Bởi vì quá căm hận cho nên trong trí nhớ hỗn loạn, Nhiếp Á Long đã coi ông tôi là nghi phạm.
Mặ dù không muốn bóc lại vết sẹo của ông ấy, nhưng để biết được tên nghi phạm, tôi phải đánh thẳng vào trí nhớ, hỏi: "Lúc đó chuyên gia từ Nam Giang tới, một người họ Tôn, người còn lại họ gì?"
Ông già lắc đầu, tôi hỏi tiếp: "Họ Tống sao?"
"Không biết, ta không nhớ được."
"Tống Triệu Lâm kia có đặc điểm gì, hiện giờ hắn có ở đây không?"
Ông già cau mày nhớ lại, nói ra đặc điểm của nghi phạm, nhưng lại nói rất bừa bãi, lúc thì là một người cao, lúc thì là người không cao, lúc thì là mắt trố, lúc lại mắt ti hí.
Tiểu Đào thở dài, nhỏ giọng nói: "Vô ích, người đã già cả, trí nhớ hỗn loạn, chính mình bắt cũng không nhớ ai là ai."
Tôi không cam lòng, đưa bao thuốc nhuyễn trung hoa tới: "Lão nhân gia, đa tạ ông. Bao thuốc này để cho ông hút dần, tôi nhét nó dưới đệm nhé."
Ông già phất tay: "Giấu kỹ, chớ để điều dưỡng nhìn thấy, lại mất công."
Lúc tôi đi giấu bao thuốc, len lén lấy trộm cuốn sổ tay, giấu vào trong ngực, Tiểu Đào bắt gặp, mỉm cười.
Chúng tôi đứng dậy cáo từ, ra cửa tôi nói với Tống Tinh Thần: "Lúc ông nội của ta chết, hình như không để lại di sản gì, lúc đó ta còn nhỏ quá, không biết tài khoản của ông có bao nhiêu. Có thể nhờ cô cô giúp tra xem tiền trong tài khoản ông nội ta đi đâu không?"
"Có thể...nhưng ngươi chắc chắn chứ?"
Ý của Tống Tinh Thần là, nếu chuyện này mà Tống Hạc Đình biết, sợ rằng sẽ nhúng tay, tôi suy nghĩ, nói: "Bịa lý do gì đi, nói là bên cảnh sát muốn thẩm tra."
Tống Tinh Thần cười, lắc đầu: "Cái cớ này không lừa được cô cô đâu, hay là cứ nói thẳng đi."
"Vậy cũng được." Tôi gật đầu.
Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn kiểm tra cái này?"
Tôi nói: "Anh không tin ông nội là kẻ máu lạnh, phải xác nhận cho rõ, nếu không sẽ canh cánh trong lòng."
Tiểu Đào vỗ vỗ vai tôi: "Cho em nói một câu thừa, trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, không ai có thể chính xác tuyệt đối, anh không cần áy náy."
Tôi không biết nói gì, chỉ thở dài thườn thượt. Khi ra tới bên ngoài, một gã đàn ông đi lại, cười hề hề nói: "Mấy vị hỏi xong rồi? Chắc không thuận lợi lắm nhỉ, đầu óc cha tôi đã hồ đồ quá rồi."
Thì ra là con trai của Nhiếp Á Long, ấn tượng của tôi về anh ta không được tốt, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì, liền nói: "Có chuyện gì không?"
Anh ta xoa xoa hai bàn tay, cười: "Không nói dối gì mấy vị, thực ra tôi có một tin tình báo quan trọng, nếu mấy người chịu bỏ ra một ngàn tệ..."
Tiểu Đào quát lên: "Anh dám báo giá tin tức với cảnh sát?"
Hắn hừ một tiếng: "Người đẹp, cô đừng hù dọa tôi, cha tôi cả đời làm cảnh sát, cái này tôi còn không biết sao? Không cần biết mấy người đang điều tra vụ nào, nhưng chắc chắn không liên quan đến cha tôi, tôi không có nghĩa vụ cung cấp tin tức miễn phí."
Tôi nói: "Tin gì mà giá trị tới 1000?"
Hắn liếm môi đáp: "Mấy ngày nay cha tôi thật vất vả, đã gặp tổng cộng ba người, có muốn biết là ai không?"
Tôi dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết trong đó có hai người tới lấy tư liệu là biên kịch và đạo diễn kia. Người thứ ba là ai, chắc hẳn cũng không quá quan trọng, cười nói: "Xin lỗi tôi không muốn biết, ông cứ giữ tin đấy đi, có lẽ sau này sẽ bán được với giá cao hơn."
Chúng tôi bước đi, gã đàn ông cuống cuồng đưa tay ngăn lại: "Đừng, đừng, thông tin này ngoại trừ mấy người, đúng là không ai cần. Hôm trước cha tôi còn gặp Tống Triệu Lâm!"
"Cái gì???"