Chương 513: Trò chơi của gái đẹp.
Tôi tức giận đập bàn: "Tên hỗn đản này! Thứ người như vậy nên bắn chết!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chuyện này thuộc về tội xâm phạm nghiêm trọng tài sản của người khác, nếu như Nhiếp Á Long kiện con trai mình."
Tôi bất đắc dĩ nói: "Chắc chắn sẽ không kiện, con ruột mà. Haiz, sao lại có loại nghiệt chướng này chứ." Tôi liếc mắt nhìn tờ giấy: "Còn một người khác được nhận tiền là ai, địa chỉ ở đây, chẳng lẽ cũng là người có liên quan tới vụ án? Anh nhớ trong gia tộc Mã Tam Hữu không có người này."
"Thân nhân người bị hại?" Tiểu Đào xen vào.
Tôi gật đầu đồng ý, bóng mờ trong lòng lại thêm một tầng, ông nội tôi kính trọng bấy lâu lại có bí mật như vậy, thà vay mượn cũng phải tiếp tế hai người kia, chẳng phải chứng minh ông hổ thẹn trong lòng sao?
Tôi đứng dậy nói: "Không nghĩ không nghĩ nữa, đầu như to lên rồi, anh đi tắm!"
Quay về phòng, Vương Nguyên Thạch đi vắng, tôi bật nước nóng, vừa tắm vừa sắp xếp lại suy nghĩ. Cả vụ án như một tấm sắt đặc, không có điểm đột phá nào, vết nhơ của ông nội căn bản rửa không sạch, tôi bất giác có suy nghĩ buông xuôi.
Tắm xong ra ngoài, bật TV, tùy ý chọn một kênh, chợt bên ngoài có tiếng gõ vửa nhẹ nhàng, nghe một cái cũng biết là Băng Tâm. Tôi vội mặc quần áo tử tế, Băng Tâm đứng ngoài cửa cười hì hì, tay cầm ít trái cây, quà vặt hỏi: "Đói không?"
Tôi cười: "Tối ăn nhiều như thế cẩn thận mập đấy."
"Hì hì, Tiểu Đào tỷ tỷ chẳng phải luôn chê muội gầy sao?" Con bé ngó vào trong: "Vương thúc không ở đây à?"
"Không biết chạy đi đâu uống rượu rồi."
"Để muội gọi Tiểu Đào tỷ tỷ với Tinh Thần đại ca tới, chúng ta cùng nhau ăn." Băng Tâm nói.
Tôi biết Băng Tâm cố ý tránh hiểu lầm, hai người ở chung một phòng, nói thì dễ mà nghe thì khó. Từ lúc tôi với Tiểu Đào công khai quan hệ, Băng Tâm rất chú ý mặt này, cố hết sức tránh những hiểu lầm đáng tiếc.
Tôi thật hạnh phúc vì có người yêu và thanh mai trúc mã như vậy, mặc dù cũng đã từng có mâu thuẫn với Tiểu Đào, nhưng chưa vì thế mà cãi nhau bao giờ.
Tống Tinh Thần không muốn rời phòng, Băng Tâm kéo Tiểu Đào qua, ba người chúng tôi ăn trái cây, xem TV. TV chẳng có gì hấp dẫn, Băng Tâm đột nhiên vỗ tay: "Chơi trò chơi thử độ ăn ý đi, một người đặt câu hỏi, hai người kia trả lời, xem hai người suy nghĩ khác nhau thế nào."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Được, ai hỏi trước?"
Tôi với Băng Tân đồng thời nói: "Huynh ấy!" "Cô ấy!"
Tiểu Đào vui vẻ: "Hai người cũng thật ăn ý, vậy thì để tôi hỏi trước!" Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ngày mai là tận thế, bạn sẽ phải làm gì?"
Băng Tâm xua tay nói: "Cái này không được, chỉ hỏi câu hỏi có, không thôi."
"Được rồi, ta đổi một chút." Tiểu Đào suy nghĩ: "Nếu có một nút có thể diệt toàn bộ người xấu trên thế giới, bạn có bấm không?"
"Có!" "Không!"
Tôi với Băng Tâm cùng trả lời, con bé kinh ngạc nhìn tôi một cái nói: "Muội lại nghĩ huynh sẽ nói có đấy."
Tôi giải thích: "Khái niệm người xấu trong mỗi người đều rất mơ hồ, người có tư tưởng xấu, người có hành vi xấu, người hơi ác tâm, kẻ ác tàn bạo, ai trong chúng ta cũng từng làm chuyện xấu, vậy cũng là người xấu ư? Có lẽ nếu nhấn cái nút như vậy, 99% người trên trái đất sẽ biến mất, cho dù ta có quyền lực như vậy, cũng không gánh nổi trọng trách này. Cho nên ta sẽ không bấm, ta tin luật pháp mới là thứ quy phạm thế giới, chứ không phải là bạo lực."
Băng Tâm trợn hai mắt nhìn tôi: "Não của huynh cũng quá phức tạp, thoáng cái cân nhắc nhiều vấn đề như vậy."
Tôi gãi đầu cười cười, thực ra vấn đề này tôi đã thường suy nghĩ tới, quay qua hỏi Tiểu Đào: "Thế còn em?"
Tiểu Đào đáp: "Em cũng không bấm, lý do giống anh, em không thể quyết định vận mạng của nhiều người như vậy được."
Đến lượt mình, tôi cũng chẳng biết hỏi câu nào cho hay, suy nghĩ một chút nói: "Anh với Ngô Ngạn Tổ, ai đẹp trai hơn?"
Hai người đồng thanh: "Ngô Ngạn Tổ!"
Tôi tỏ ra đau lòng ôm trán: "Mẹ ơi, trả lời không chút nghĩ ngợi, quá thương tâm!"
Băng Tâm nói: "Câu hỏi rõ như ban ngày mà còn phải suy nghĩ sao? Có điều muội cảm thấy huynh dễ thương hơn anh ta. Đến lượt muội."
Con mắt Băng Tâm đảo một vòng, tôi lập tức đoán được câu hỏi không hay ho cho lắm, con bé hắng giọng, trịnh trọng hỏi: "Hai người đã làm 'chuyện đó' với nhau chưa?"
"Chưa!" "Rồi!"
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Đào, vấn đề này sao lại trả lời không thống nhất như vậy? Có lẽ Tiểu Đào cảm thấy việc hôm trước không giải thích được, liền dứt khoát thừa nhận, dù sao thì với quan hệ của chúng tôi, nói chưa có thì chẳng ai thèm tin.
Băng Tâm sốt ruột la lên: "Rốt cuộc là rồi hay chưa?"
Tôi không thể làm gì khác hơn là theo ý Tiểu Đào: "Rồi."
Kết quả Tiểu Đào lại nói: "Chưa!"
Thì ra tôi chiều theo ý nàng, nàng lại chiều theo ý tôi, cả hai nhìn nhau bật cười, chỉ có thể nói đây là ăn ý quá mức.
Băng Tâm ôm bụng cười lăn ra giường: "Hai người không bàn nhau từ trước sao?"
"Tiểu nha đầu này, ta biết thừa trong lòng cô không cam tâm, cả ngày suy nghĩ linh tinh cái gì." Tiểu Đào vừa nói vừa dùng thế hổ đói vồ dê, dùng sức chọc léc Băng Tâm, Băng Tâm bị cù cười như điên dại.
Một lúc sau hai người mới dừng lại, Băng Tâm vẫn không cam lòng, hỏi: "Rốt cuộc là rồi hay chưa, Tống Dương ca ca, khai thật!"
Việc này bảo tôi làm sao trả lời, nhanh trí nói: "Muội bày ra trò này, mục đích chính là để hỏi chuyện đó?"
Băng Tâm vô liêm sỉ nói: "Chẳng phải muội quan tâm huynh sao?"
Tôi bất đăc dĩ cười: "Ta nói chưa muội cũng sẽ không tin, thôi thì vừa có vừa không có."
Băng Tâm không buông tha: "Trải nghiệm như thế nào? Có phải là giống trong sách nói, đê mê sung sướng không?"
"Nha đầu chết tiệt kia, đầu óc hạ lưu! Ngươi đổi nghề làm thợ săn ảnh đi!" Tiểu Đào lại xông tới đè con bé xuống giường, cả hai không mặc áo khoác, lúc vật lộn, ngực cứ lấp ló ẩn hiện, khiến tôi nhìn mà đỏ mặt, chẳng trách đám đàn ông thích xem đấu vật nữ như vậy.
Gây lộn xong, Tiểu Đào hỏi: "Vương Nguyên Thạch sao vẫn chưa về? Đã giờ này rồi."
Băng Tâm gian xảo nói: "Vương thúc ngày nào cũng ra quán rượu buổi đêm, chỉ uống rượu suông thôi sao? Liệu có nuôi tiểu muội nào không?"
"Ai biết được, loại đàn ông 40 tuổi không vợ, bề ngoài đứng đắn, trong lòng dâm tặc." Tiểu Đào chuyển động tròng mắt: "Hay là chúng ta đi quan sát cuộc sống riêng của Vương thúc đi!"
"Được đấy, muội đây rất tò mò." Băng Tâm vỗ tay.
Bản tính nghịch ngợm của hai cô gái bị hấp dẫn, lập tức nhảy xuống mặc quần áo. Tôi thì thập phần bất đắc dĩ, có điều đêm hôm thế này, một người đàn ông như tôi đương nhiên phải làm sứ giả hộ hoa rồi.
20 phút sau, chúng tôi rời khách sạn, tôi đoán Vương thúc hẳn là đang có mặt trong quán rượu gần đó.
Trên con đường này toàn là tụ điểm ăn chơi giải trí, quán cơm, quán mạt chược, masage châb, xa hoa trụy lạc, đang đi tìm quán rượu, đột nhiên trên tầng hai một cửa tiệm vang lên tiếng hét: "Giết người rồi!"
Tôi nhìn Băng Tâm một cái, tự lẩm bẩm: "Không phải chứ? Chẳng lẽ ta đúng là Conan?"