Chương 529: Bức ảnh tự sát
Nghe xong Tiểu Đào méo mặt, nói: "Phàm nhân như chúng ta quả thực không hiểu được cái 'thú vui' tao nhã này."
Chúng tôi tiếp tục xem video, trước mắt chỉ tìm được 3 đoạn, còn có một đoạn nạn nhân vào thang máy một mình, có vẻ là đi lên tầng thượng. Có rất nhiều người ra vào khách sạn, nếu như trước khi hành hung, hung thủ không ở cùng nạn nhân thì chỉ có cách kiểm tra từng người một, đây là chuyện rất tốn thời gian và nhân lực, tôi bảo cảnh sát viên đi cùng mang hết bản gốc video đi.
Ba đoạn video này cũng cung cấp một chút tin tức hữu dụng, chúng tôi qua số phòng xác nhận được, nạn nhân hẳn ở trong một căn phòng trong cùng phía tây của lầu ba. Kiểm tra máy tính của khách sạn quả nhiên tìm được thẻ căn cước của nạn nhân dùng để thuê phòng, cô ta tên là Lý Lan Lan, thuê một phòng hai người ở.
Tôi với Tiểu Đào vào căn phòng kia, giường chiếu lộn xộn, thùng rác vứt bao cao su đã qua sử dụng. Dưới đất có một cái túi, bên trong là quần áo đặc thù, roi da, nến, bao gồm cả mấy đồ vật gây ra vết tích trên người nạn nhân.
"Xem ra là đúng!" Tiểu Đào nói.
Tôi nhìn qua một lượt: "Gã đàn ông hẳn là bỏ chạy, trên đất còn vứt một cái tất nam, những 'đồ chơi' này cũng không cầm đi, chứng tỏ lúc đi rất hoảng hốt, rất có khả năng ông ta qua nhân chứng biết được nạn nhân chết, sợ liên lụy nên mới trốn."
Đôi trai gái tới đây chơi trò BDSM, sau đó hung thủ lừa nạn nhân đến tầng thượng sát hại, dùng nút thắt thủy thủ treo lên bờ tường. Hắn biết người đầu tiên phát hiện nhất định sẽ động vào sợi dây, thi thể sẽ rơi từ trên cao xuống con đường phồn hoa nhất thị trấn, dẫn tới khủng hoảng xã hội.
Tôi bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, màn đêm đã buông xuống, giao thông bên dưới cũng đã khôi phục, nhìn nhà nhà sáng đèn trong thị trận, tôi trong đầu nghĩ liệu hắn có ở sau một khung cửa sổ, như đang thưởng thức tác phẩm của mình, nhìn ngắm cảnh tượng hỗn loạn, đám người kinh hoàng, thu hoạch được một cảm giác thỏa mãn phạm tội to lớn!
Tên này bệnh biến thái đã đến thời kỳ cuối, phạm tội đối với hắn mà nói là lương thực, là không khí, là vật tất yếu không thể thay thế, hắn là một con thú đội lốt người, rong ruổi trong thành phố tìm con mồi.
Hoàng Tiểu Đào đi tới đằng sau tôi, hỏi tôi đang suy nghĩ gì, tôi hỏi ngược lại: "Em có biết bức ảnh nổi tiếng - 'người tự sát đẹp nhất' không?"
Tiểu Đào đáp: "Biết, bức ảnh đó khiến em cảm thấy không thoải mái, bởi bản chất của nó chính là một vụ án tử vong phi tự nhiên, lại bị người ta nâng thành cái đẹp ưu nhã, cứ như khích lệ việc tự sát vậy."
Bức ảnh đó là năm 1947, một cô gái từ tòa Building Emprise State tung người nhảy xuống ngã vào một chiếc xe Buick khiến toàn bộ chiếc xe biến dạng. Thi thể sắc mặt hiền dịu, tay ôm một bó hoa, được một nhiếp ảnh gia đi ngang qua trùng hợp chụp lại, gây một tiếng vang trong giới truyền thông.
Dù sao tôi không muốn đánh giá ý nghĩa bản thân bức ảnh, nói: "Món đồ dư thừa nhất trên thi thể chính là nụ hoa hồng trong miệng, không nghi ngờ là do hung thủ nhét vào. Anh nghĩ rất có thể hung thủ rất tôn sùng bức ảnh này, hoa hồng đối với hắn mà nói là vẽ rồng điểm mắt, làm cho cả vụ án được thăng hoa về mặt nghệ thuật."
Tiểu Đào lắc đầu thở dài: "Quả là một kẻ biến thái, việc này có giúp ích gì cho phá án không?"
Tôi nói: "Anh đang nghĩ, giờ này hung thủ đang làm gì, ở trong một căn phòng hướng về hiện trường hưng phấn tự sướng? Hay là đang quét weibo để xem phản ứng của mọi người, hoặc liên tục xem lại bức ảnh này."
Tiểu Đào cười nói: "Em hiểu, ý anh là gần đây hắn nhất định sẽ tìm kiếm bức ảnh này."
Tôi gật đầu, liền gọi điện cho Lão Yêu, thời gian này không liên lạc, vừa nghe giọng tôi hắn đặc biệt kích động, nói liên thanh như pháo: "Mẹ nó, thời gian này ngươi chết ở đâu, cũng không biết nhắn tin về. Nói thế nào đi nữa ta cũng là một thành viên tổ đặc án, ngươi cứ gạt ta sang một bên như vậy thật không hay!"
Tôi luôn miệng xin lỗi, nói gần đây có tình huống đột xuất, sau đó giao cho hắn nhiệm vụ, tra tất cả thị trấn này xem ai tìm kiếm bức ảnh đó trên mạng.
Lão Yêu chợt im lặng, tôi hỏi: "Chuyện này khó lắm à?"
"Thống kê dữ liệu lớn rất mất thời gian, việc cả công ty làm mà ngươi bắt ta làm một mình? Ngươi thật đúng là không biết thương xót ta chút nào, hơn nữa ngươi phải biết, bức ảnh này không chỉ có một liên kết."
"Vậy thì tra top 3 tìm kiếm trên Baidu,...không, top 5!"
Lại im lặng một hồi, Lão Yêu nói: "Được rồi được rồi, ta tra là được, có điều ngươi tỏ chút thành ý được không? Nào, moah một tiếng ta nghe coi."
Bây giờ tôi không có tâm trạng để cãi nhau với hắn, do dự một lát, moah một tiếng lên mu bàn tay. Lão Yêu cao hứng cười khanh khách, đê tiện nói: "Tiểu Tống Tống I Love You, too. Chờ ngươi quay về!"
Cúp máy, tôi ghê tởm tới mức suýt ném bỏ điện thoại, Tiểu Đào che miệng cười không ngớt: "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Chúng tôi rời khỏi phòng, cũng những cảnh sát khác chuẩn bị đi về. Về tới phân cục, cảnh sát mập nhận được một cú điện thoại của cấp dưới, nói vừa tra được một số điện thoại, là số cuối cùng mà nạn nhân gọi, người này họ Vương, có thể là người đàn ông đã ở cùng cô ta.
Cảnh sát mập xin ý kiến tôi, tôi nói: "Lập tức gọi đến."
Chúng tôi sang phòng kỹ thuật, cảnh sát kỹ thuật thiết lập phần mềm nghe lén cuộc gọi cùng với xác định vị trí, sau đó Tiểu Đào gọi tới số kia. Năm hồi chuông, cuối cùng cũng vó người nghe, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, tôi loáng thoáng nghe bên đầu kia điện thoại có tiếng xe hơi, hình như là đang ở ngoài đường.
Tiểu Đào nói: "Xin hỏi có phải Vương tiên sinh?"
"Cô là cảnh sát đúng không?"
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, đối phương lại hỏi trước, Tiểu Đào nhìn tôi, đáp: "Đúng, chúng tôi muốn gặp anh một chút để tìm hiểu tình hình."
"Tôi cũng biết mấy người sẽ tìm tôi, vậy chắc là xong rồi, tôi có thể thề với trời..."
"Tiên sinh, anh bình tĩnh đã, chứng cứ trong tay chúng tôi chứng minh anh không phải nghi phạm." Tiểu Đào trấn an.
Đối phương vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hốt hoảng nói: "Tôi đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện này, vốn dĩ chỉ cùng Lan Lan chơi trò tiêu khiển, chuyện này mà bị đưa ra ánh sáng, công việc và gia đình tôi sẽ tan vỡ hoàn toàn."
"Tiên sinh, chúng tôi sẽ giữ bí mật, giờ anh ra ngoài có tiện không?"
"Tôi..."
Đúng lúc này, một tiếng vang dữ dội cắt đứt cuộc nói chuyện, Tiểu Đào đưa tay ôm tai, sau đó là tiếng tút kéo dài. Nàng alo nửa ngày không có ai trả lời, trong điện thoại vang lên tiếng răng rắc, giống như điện thoại bị nghiền nát, ngay sau đó cuộc gọi kết thúc.
"Xác định vị trí!" Tiểu Đào la lớn.
Cảnh sát kỹ thuật khổ sở nói: "Không xác định được, mới có 28 giây!"
Tất cả đều mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Đào bảo bọn họ bật ghi âm cuộc gọi lên, mọi người nín thở lắng nghe, tôi để ý có tiếng còi xe liên tục.
Ngay ở giây thứ 25, một tiếng giống như va đập cắt đứt cuộc nói chuyện, sau đó điện thoại bị nghiền nát.
Tiểu Đào trợn to hai mắt: "Tôi gọi điện hại chết anh ta?"
Nếu như đúng là trong quá trình gọi điện xảy ra tai nạn, thì trách nhiệm này hẳn là thuộc về chúng tôi, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu, tôi nói nhanh: "Liên lạc với bên giao thông, kiểm tra xem chỗ nào có tai nạn xe!"