Chương 532: Tư thế mới
Lúc chúng tôi trở về phân cục đã là 19h, bầu không khí rất cao trào, tất cả mọi người vì phá được án mà cảm thấy hưng phấn. Tôi đến tìm cảnh sát mập, hỏi: "Mã Xảo Quân đâu, tôi muốn gặp anh ta."
Cảnh sát mập nói: "Để tôi dân anh đi...có điều, tôi biết anh với chúng tôi có sự bất đồng về nghi phạm, nhưng lần này đúng là đã tìm được chứng cớ quan trọng."
"Cái anh nói là bông tai kia?"
"Nếu chỉ cái bông tai thì không nói, chúng tôi phát hiện gần nhà Mã Xảo Quân có vết tích thiêu hủy, trong đống tro phát hiện đồ tùy thân của nạn nhân, còn có cả ADN của chính hắn." Cảnh sát mập đắc ý nói.
Chúng tôi nghe mà giật mình, Tiểu Đào hỏi: "Tìm thấy ADN trên cái gì?"
"Tinh dịch, ở trên quần áo của nạn nhân."
Những lời này khiến tôi bị sốc, tôi không phải là một kẻ bảo thủ cố chấp, có thể buông bỏ suy luận và trực giác của mình. Tôi bắt đầu nhìn lại vụ án kỹ càng một lần, có lẽ Mã Xảo Quân chính là hung thủ.
Thấy tôi nửa ngày không nói câu nào, Băng Tâm đẩy đẩy tay tôi, nói: "Tống Dương ca ca, không phải huynh bị đả kích đấy chứ?"
Tôi cười khổ: "Phá án là để tìm chân tướng sự thật, không phải vì sĩ diện cá nhân, nếu như hung thủ đúng là hắn, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận sự thật này."
Tiểu Đào nói: "Đi thôi, chẳng phải nói đi gặp anh ta sao?"
Đoàn người chúng tôi tới phòng tạm giam, Mã Xảo Quân đang suy sụp ngồi bên trong, nghe tiếng bước chân cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, tôi đứng lại trước mặt anh ta, từ tốn nói: "Chúng ta lại gặp nhau!"
Anh ta nâng mí mắt: "Ừ, là cậu."
"Vụ án do anh làm?" Tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng, các người nói sao thì nó là như vậy, tôi nhận hết, ông trời muốn xử tử tôi, được, tôi nhận mệnh!"
Tôi trợn to hai mắt, cũng Tiểu Đào nhìn nhau, đây không phải nhận tội, mà là nhận bừa!
Tôi nghiêm túc nói: "Mã Xảo Quân, đây là tội giết người, anh cần phải hiểu rõ, một khi đã chuyển sang áp dụng hình phạt, ai cũng không giúp được anh."
Anh ta cực kỳ khinh miệt, cười một tiếng: "Giúp? Tôi không cần ai giúp tôi. Năm đó các người nói cha tôi là hung thủ, bây giờ lại nói tôi là hung thủ. Hai mươi năm qua tôi đây sống không bằng chết, không biết Mã gia nhà chúng tôi đã đắc tội vị tai to mặt lớn nào, chẳng phải là muốn chúng tôi chết sao? Cái mạng nát này của tôi, cứ cầm đi là được rồi, dù sao cái thế giới bất công này tôi cũng đã sớm chán ngán."
Hoàng Tiểu Đào đá mạnh vào song sắt, dùng giọng nói ghét bỏ, mắng: "Anh không muốn sống thì tự mua sợi dây mà thắt cổ đi, tôi thấy anh là kẻ mắc chứng hoang tưởng, tự mình nhận hết tội lỗi lên đầu, còn cho rằng thế giới này bất công, đúng là đầu óc có bệnh!"
Đúng là Mã Xảo Quân bị mắc chứng hoang tưởng, anh ta bị bắt thóp, nhất thời kích động, dùng hai tay đeo còng vịn vào song sắt, hét: "Cảnh sát các người đột nhiên chạy đến nhà tôi, bắt tôi đi, sau đó còn nói nắm giữ chứng cớ quan trọng gì, một dân đen như tôi có thể làm gì? Không nhận tội thì bị đánh chết, trên tay các người là quyền lực, muốn hãm hãi một người thật quá dễ dàng."
Tôi thở dài, chứng hoang tưởng bị hãm hại của người này đã đến giai đoạn cuối, đối với người suy nghĩ lệch lạc thế này không nói đạo lý được, chỉ có thể thử làm cảm động một chút.
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người đi trước, sau đó ngồi xổm xuống, chân thành nhìn anh ta, nói: "Tôi đã tốn rất nhiều thời gian điều tra, cha anh không phải hung thủ, anh cũng vậy. Cả nhà anh bị oan, tạm thời đừng nhận tội có được không, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ."
Mã Xảo Quân có vẻ bị lung lay, nước mắt lăn xuống, môi run run: "Nhưng nếu tôi không nhận, bọn họ sẽ đánh tôi!"
Tôi nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ tìm luật sư cho anh."
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì tôi tin anh trong sạch, nếu anh bị định tội, như vậy hung thủ sẽ lần nữa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tới lúc đó sẽ có nhiều nạn nhân hơn." Tôi trịnh trọng nhìn anh ta.
Mã Xảo Quân vịn vào song sắt mà khóc, tôi để anh ta khóc hết nỗi lòng, chờ khôi phục bình tĩnh mới hỏi: "Đúng rồi, anh nhớ lại xem, gần đây có ai đi qua nhà mình không?"
"Không có ai!" Mã Xảo Quân đáp.
"Không đúng, bác sĩ tâm lý Đường Tử Tân kia chẳng phải có ghé qua sao?"
"Phải, trừ anh ta ra, không còn ai khác." Mã Xảo Quân gật đầu.
Tôi đột nhiên nghĩ đến người này, phát hiện khí chất hắn bất ngờ lại trùng hợp với bức họa tôi vẽ cho hung thủ. Nhưng chứng cứ quan trọng cảnh sát tìm được đều là ở bên ngoài nhà Mã Xảo Quân, nếu muốn hãm hại anh ta, cũng không nhất định phải đi vào trong nhà.
Anh ta là con trai Mã Tam Hữu, tinh thần lại có vấn đề, là một đối tượng tốt nhất để vu oan.
Tôi an ủi anh ta mấy câu rồi rời đi, ra đến ngoài Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh định mời luật sư cho anh ấy thật sao?"
Tôi đáp: "Dĩ nhiên, anh ta không phải hung thủ, nhưng cứ nhận tội thoải mái như vậy, không kéo dài thời gian thì còn cách nào, giờ không phải là lúc giữ thể diện."
Tôi biết nếu mình làm thế, phía cảnh sát mập sẽ coi tôi là đối địch, điều này làm tôi cảm nhận được sự khó xử của ông năm xưa.
Tôn Băng Tâm nói: "Luật sư để muội đi tìm cho, bây giờ phải tranh thủ từng giây từng phút để điều tra."
Tôi trầm tư chốc lát, đáp: "Mời với tư cách của ta, tội danh bao che hung thủ để mình ta gánh đủ rồi!"
Trong lòng tôi chợt lóe lên ý nghĩ, oan ức năm xưa của ông giờ tới lượt mình gánh, thật đúng là gia truyền mà.
Tôi còn muốn làm một chuyện khác, ngoài luật sư, tôi muốn tìm Đường Tử Tân để xin giấy chứng nhận tâm thần của Mã Xảo Quân, việc này sẽ giúp kéo dài một chút. Cầm tờ danh thiếp lần trước Đường Tử Tân đưa, tôi bấm số trên đó.
Đường Tử Tân nói đang bận họp, sau 10h tối mới có thể gặp mặt, anh ta sẽ chủ động tới khách sạn tìm chúng tôi.
Hôm nay đã đi lại khá nhiều, tôi đề nghị Tiểu Đào và cô cô về khách sạn nghỉ ngơi trước, Tiểu Đào lắc đầu không đi, tôi nhỏ giọng nói nhờ nàng tách Tống Hạc Đình giúp tôi khoảng 2 tiếng.
Tiểu Đào liền đề nghị đi ăn gì đó, tôi gọi một phần cơm đơn giản, nhanh chóng nhét đầy dạ dày, rồi kêu mệt, nói muốn về khách sạn ngủ một giấc, 10h sẽ xuống tìm hai người.
Tôi tách cô cô ra không phải là để làm chuyện gì mờ ám, chỉ là cố cứ kè kè bảo vệ, khiến tôi không thể làm một chuyện...tôi muốn xem phim sex!
Tôi về khách sạn, bật máy tính lên down mười mấy bộ phim con heo, tốc độ wifi của khách sạn rất cao, một lát đã xong mấy bộ.
Đúng lúc đang chăm chú xem thì cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi không kịp tắt video thì gương mặt Băng Tâm đã xuất hiện ở cửa, con bé kinh hô một tiếng: "Tống Dương ca ca, huynh đang lén lén lút lút xem cái gì đấy?"
Tôi luống cuống chẳng biết giải thích làm sao, Băng Tâm cười đểu đi vào: "Có phải huynh với Tiểu Đào tỷ tỷ đã phát triển tới mức quá thân mật, bắt đầu tìm hiểu tư thế mới?"
Tôi mắng: "Thiếu nữ đáng yêu như vậy, sao đầu óc đen tối thế, ta đang nghiên cứu vụ án."
"Nghiên cứu vụ án?" Băng Tâm quả thật không cách nào tìm được sự liên quan của vụ án với phim con heo. Tôi biết thế này là hơi cố chấp, nhưng đúng là tôi đang nghiên cứu vụ án. Hai án mạng này có một điểm khả nghi rất lớn, đó là hung thủ lựa chọn tư thế nào để quan hệ với xác chết? Cả hai thi thể đều có vết ép ở má đùi trong bên phải, mắt cá chân trái có vết cầm nắm, tôi quả thật không biết hình dung tư thế này thế nào trong đầu, chỉ có cách thỉnh giáo các vị lão sư Nhật Bản trong phim JAV.